Vương Phi Nhà Ta Có Chút .... Điên - Chương 18: ---Chỉ cần ngươi tục huyền đủ nhanh, bi thương sẽ không đuổi kịp ngươi
Cập nhật lúc: 2025-08-24 13:15:50
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo lý mà , là sinh phụ của Thẩm Tinh Lạc, sẽ cúi đầu cầu xin nàng, dù nhiều năm qua quen chủ.
bây giờ lý lẽ trong tay Thẩm Tinh Lạc.
“Lạc nhi, từ nhỏ đến lớn phụ hỏi han đến con là vi phụ với con, con trách thì cứ trách vi phụ , đừng đối xử với con như , gia đình chúng nhận sính lễ của Bá phủ, nàng sắp gả Bá phủ đương gia chủ mẫu , con mau đưa thuốc giải cho nàng .”
Thẩm Tinh Lạc đáp mà hỏi, chỉ lo điều .
“Haizz, đừng thấy sống thảm như , thật , cũng chẳng khá hơn là bao, bởi vì Trương Uyển Chi ít đội nón xanh cho .”
“Người ngự y, thỉnh thoảng các tiểu chủ trong hậu cung gọi đương trực, nên Trương Uyển Chi nhiều thời gian...”
Thẩm Tinh Lạc chợt dừng , cố ý để vô vàn suy tưởng cho .
Cái thứ nón xanh , chính là điều tối kỵ của nam nhân.
Khi Thẩm Nghị với vẻ mặt phức tạp về phía Trương Uyển Chi, Thẩm Tinh Lạc tiếp tục lên tiếng.
“Chỉnh sửa một chút, cầm gậy để đánh đập các nàng, mà là để tiễn các nàng xuống địa phủ.”
Thẩm Nghị, còn hạ thấp tư thái lời , liền nổi trận lôi đình.
“Thẩm Tinh Lạc! Ngươi dám! Một đứa con gái xuất giá như ngươi mà dám về nhà đẻ g.i.ế.c ?!”
Lời dứt, một giọng trầm ấm đầy từ tính vang lên.
“Thẩm Nghị, ngươi dám chuyện với Vương phi như ? Hả?”
Mặc dù từ câu của Hạ Vân Đình hỉ nộ, nhưng mấy chữ lạnh thấu xương tủy, mang chút nhiệt độ nào, mang đến cho một cảm giác điên rồ tĩnh lặng.
Khi Thẩm Nghị thấy Hạ Vân Đình đột nhiên xuất hiện, sợ đến hồn phi phách tán.
Hắn lập tức quỳ phục xuống đất.
“Túc Vương điện hạ, xin tha mạng.”
Hạ Vân Đình như đang đánh giá súc vật, ngữ khí cũng trầm thấp đến mức khiến dựng tóc gáy.
“Phu nhân của ngươi chỉ bản vương đoản mệnh, còn mắng Vương phi là tiện nhân, nãy nữ nhi xuất giá của ngươi còn cầm gậy buông lời nhục mạ Vương phi.”
“Hành vi cử chỉ bất kính của thê nữ ngươi hôm nay đủ để chu di cả nhà đấy.”
“Thẩm phu nhân, Thẩm cô nương, bản vương oan uổng các ngươi chứ?”
Hôm nay Hạ Vân Đình khoác bộ mãng bào đen vàng, sự tôn quý trời sinh, bá khí tự nhiên thành, khí thế cường đại cùng uy áp chấn nhiếp khiến những trong sân thở nổi.
Trương Uyển Chi và Thẩm Vi Vi độc dược câm, những lời lạnh băng liền lạnh sống lưng, cũng lập tức quỳ phục xuống đất bắt đầu khấu đầu.
Hạ Vân Đình khẽ híp mắt, khóe mắt kéo một đường cong lạnh lùng và sắc bén, giọng vẫn lạnh lẽo thấu xương.
“Thẩm phu nhân và Thẩm cô nương thật to gan, dám đáp lời bản vương.”
Thẩm Tinh Lạc: “...”
Hắn thấy lời hai con Trương Uyển Chi như , chắc chắn đến từ lâu , hiển nhiên cũng thấy nàng hạ độc các nàng câm lặng từ trong bóng tối.
Thẩm Tinh Lạc ngay lập tức hiểu gì, lòng nổi hứng trêu chọc, ngay tại chỗ giả điên.
“Vương gia, là như thế , các nàng cố ý đáp lời Vương gia , mà thật là hai các nàng chậm hơn đồng trang lứa.”
“Nếu Vương gia thật sự tức giận nguôi, gia tộc họ Trương thể diệt, nhưng gia tộc họ Thẩm thì đừng diệt . Người xem những hạ nhân c.h.ế.t khế đang ôm đầu xổm ở góc tường , họ cũng thật vô tội.”
Hạ Vân Đình, tận mắt chứng kiến Thẩm Tinh Lạc hạ độc hai con câm lặng: “...”
Cái gì mà " chậm hơn đồng trang lứa"? Lời thật khó tin.
Khiến suýt nữa bật tại chỗ.
“Đã , các nàng sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chi bằng đầu thai , từ đầu.”
Dứt lời, Hạ Vân Đình che chắn Thẩm Tinh Lạc phía , hạ đao nhanh như chớp.
Cùng với tiếng lợi khí xé rách da thịt vang lên, Trương Uyển Chi và Thẩm Vi Vi thủ dị xứ.
Sau khi đầu rơi xuống đất, vẫn thể giữ mấy khắc ý thức tỉnh táo.
Cho nên Trương Uyển Chi và Thẩm Vi Vi cảm nhận rõ ràng đầu của rời khỏi thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-nha-ta-co-chut-dien/chuong-18-chi-can-nguoi-tuc-huyen-du-nhanh-bi-thuong-se-khong-duoi-kip-nguoi.html.]
Hạ Vân Đình dùng khăn gấm lau vết m.á.u đao, khát m.á.u âm trầm.
“Các ngươi thật phúc, thể c.h.ế.t đao của bản vương.”
Lúc Hạ Vân Đình đang khát m.á.u và phẫn nộ, giống như âm binh , khiến cảm thấy lạnh lẽo kinh hoàng, sắc bén khó đương.
Thẩm Nghị đang quỳ phục đất sự tàn bạo của Hạ Vân Đình dọa sợ đến run như cầy sấy.
Một đám hạ nhân Thẩm gia đang ôm đầu xổm ở góc tường cảnh tượng bất ngờ dọa cho hồn phi phách tán, giọng của họ run rẩy.
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng...”
Nghe thấy bộ quá khứ thê thảm của nàng, Hạ Vân Đình hai lời thấy đau lòng.
Đau lòng cho Thẩm Tinh Lạc đồng thời, đáy mắt đỏ ngầu, sát khí ngang trời, bộ dạng tàn bạo như tẩy huyết Thẩm gia.
Hạ Vân Đình chằm chằm sườn mặt nàng ba giây, mới lạnh băng mở miệng.
“Những gì Vương phi chịu đựng thể cứ thế bỏ qua , đến , hôm nay bản vương sẽ tẩy huyết Thẩm gia.”
Ngữ khí trầm thấp, mang theo chín phần điên cuồng.
Thẩm Tinh Lạc: “...”
Hung danh của lẫy lừng quả nhiên hư truyền.
Thẩm Nghị quỳ đất, khấu đầu như giã tỏi.
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, hạ quan .”
So với sự hồn phi phách tán của Thẩm Nghị, Thẩm Tinh Lạc vẫn bình tĩnh như .
“Vương gia đao hạ lưu nhân, lời với Thẩm Nghị.”
Nói xong, nàng vô cảm về phía Thẩm Nghị đang quỳ phục đất.
“Người cũng thấy, giúp thê nữ của , bây giờ cũng cầu tình cho . Mặc dù kết quả như ý , nhưng quãng đời còn của cũng cảm ân đội đức cả đời.”
Thẩm Nghị: “...”
Đó là nàng cầu tình cho ?
Thẩm Tinh Lạc tiếp tục .
“Mặc dù mất thê nữ, nhưng vấn đề lớn, miễn là ngươi tục huyền đủ nhanh, bi thương sẽ chẳng thể đuổi kịp ngươi. Huống hồ, trong việc cưới vợ tục huyền từ đến nay bao giờ chậm trễ, sẽ bao giờ nghi ngờ tốc độ của trong phương diện .”
Thẩm Nghị: “!!!”
Mắt Thẩm Tinh Lạc ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
“Năm đó mẫu gả Thẩm gia, ngoại tổ phụ ban cho mẫu sính lễ hậu hĩnh và hai cửa hàng ở vị trí đắc địa tại Kinh đô. Mẫu chỉ là con, thứ tự nhiên đều để cho , những thứ đó nên vật quy nguyên chủ.”
“Ta những năm qua dùng sính lễ khổng lồ của mẫu để nuôi thê nữ của , hôm nay hãy dùng bộ gia sản Thẩm gia để đền bù . Tuy chút thua thiệt, nhưng cũng kẻ so đo tính toán từng li từng tí.”
Thẩm Nghị: “???”
Không , nàng thua thiệt cái gì chứ?
dám ho he một tiếng nào, dù Túc Vương g.i.ế.c như ngóe vẫn còn đó.
“Vì từ nhỏ đến lớn hỏi han đến , tròn chút trách nhiệm nào của một cha. Vậy thì từ bây giờ, và như dưng nước lã.”
“Sinh mà nuôi, tội ác tày trời.”
“Từ hành động màng ý nguyện của con cái mà dùng hôn sự của con cái công cụ bám víu quyền quý và dùng sính lễ của thê tử kết tóc để nuôi kế thất, thể thấy quả nhiên chẳng đồ lành gì.”
“Thẩm Nghị, nhất hãy ngoài buổi trưa, vì ngươi sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đường.”
Dứt lời, Thẩm Tinh Lạc Hạ Vân Đình.
“Vương gia đến đây? Không bảo Vương gia nghỉ ngơi nhiều hơn ?”
Hạ Vân Đình khẽ búng những giọt m.á.u vạt áo.
“Đến đón Vương phi về nhà.”
“Vương phi, cùng bản vương về nhà.”
---