Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Vương Phi Ly Kỳ Truyện - Chương 265

Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:15:29
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Lam Tranh hứa hẹn, Vũ Lâu cũng tạm yên tâm hơn, nàng vốn lo sẽ cố tình xử tử Tần Viễn Địch, nhưng giờ xem sự tình sẽ chuyển biến.

“Nếu Vương thị đồng ý thả thì ?” Nàng Lam Tranh đỡ dậy, ghế, bi thương hỏi .

Lam Tranh : “Ta là Hoàng thượng, bọn họ thả , ai dám .”

Nàng rơi lệ, gật đầu: “… Ta cứ tưởng sẽ cứu ca ca …”

“Cho nên nàng mới quanh co lòng vòng khuyên ?” Lam Tranh xổm xuống, nâng mặt nàng lên : “Có nàng gặp Tần Viễn Địch từ , cũng ám sát Tấn vương ?”

“Ta… Ta sợ bắt .”

Lam Tranh thở dài: “Nếu nàng cho , phái bảo vệ , chuyển đến chỗ khác thì khi Thừa tướng bắt . Giờ thì , ở chỗ Thừa tướng, chuyện sẽ càng khó khăn hơn.”

Hắn một câu đổ hết trách nhiệm lên Vũ Lâu, nàng ngừng: “Sao ca ca phát hiện?” Hắn trốn trong mật thất của Tần phủ, lẽ ai phát hiện mới đúng chứ.

“Ta hạ chỉ phái tìm Vân Triệt, Thừa tướng quả thật tìm thấy , đồng thời phát hiện Tần Viễn Địch.” Hắn khó xử thở dài, dừng một chút tiếp: “Cho nên, chỉ Tần Viễn Địch lành ít dữ nhiều, mà còn liên luỵ cả đến Vân Triệt nữa. Hắn chứa chấp tội phạm bỏ trốn, tránh khỏi liên quan.”

Vũ Lâu ngờ Vân Triệt cũng cuốn : “Sao cả cũng liên luỵ? Còn Phi Lục thì ?”

“Đều giam trong đại lao , nhưng Vân Triệt là Hàn vương thế tử, dù chứa chấp tội phạm nhưng chỉ cần chứng minh tham gia chuyện ám sát Tấn vương, thì sẽ việc gì. Để áp giải về Vân Nam là . Còn Phi Lục, chỉ là một nha bán , nhân vật nhỏ như , đáng nhắc tới.” Lam Tranh : “Thái hậu g.i.ế.c Tần Viễn Địch để Vũ Dương hầu xả giận. Hơn nữa, Tấn vương gặp chuyện, vì thể diện, nên cũng thể buông tha cho hung thủ.”

“Vậy ý của Vũ Dương hầu thế nào? Liệu …”

“Chân của Vũ Dương hầu là do chính Tần Viễn Địch thương, cách nào bắt Vũ Dương hầu tự nuốt cục tức mà tha thứ cho Tần Viễn Địch .”

“Chàng là Hoàng đế, bắt tha thứ, nhất định .” Vũ Lâu lên, kích động .

Lam Tranh trấn an nàng, kéo nàng xuống: “Ta cũng ý , tuy rằng với Vũ Dương hầu, nhưng chuyện qua với , chắc sẽ đồng ý. Rồi để khuyên nhủ phụ thôi.”

Vũ Lâu vẫn lo lắng: “Vậy còn việc Tấn vương gặp chuyện, với dân chúng thế nào đây?”

Đương nhiên là giải thích với bàn dân thiên hạ, Tần Viễn Địch nhất định chết. Tần Vũ Lâu, nàng , vương tử phạm pháp cũng xử như thứ dân, lý nào tha bổng cho ca ca nàng .

giờ nàng sinh con bao lâu, thể còn khoẻ hẳn, thể chịu kích thích . Lam Tranh vốn định thần , quỷ xử tử Tần Viễn Địch, chờ qua một thời gian ngắn sẽ cho nàng, để nàng một hồi, tổ chức tang lễ cho ca ca là xong việc.

Giờ nàng lóc cầu xin, Lam Tranh bên ngoài thì đồng ý, nhưng ý định xử trảm Tần Viễn Địch cũng quyết trong lòng.

Tần Viễn Địch c.h.ế.t thì thể một câu công bằng với trong hoàng tộc và bàn dân thiên hạ. Hắn là tân đế mới đăng cơ, tất cả đều đang theo dõi từng hành động một của , thể vì việc tư mà trái pháp luật, bao che cho ca ca của ái phi, mất lòng dân .

Thấy Lam Tranh trả lời, Vũ Lâu càng lo lắng, nhẹ giọng hỏi nữa: “Lam Tranh? Tấn vương ám sát, giải thích với thế nào?”

Lam Tranh như tỉnh mộng: “Người của Tấn vương đều c.h.ế.t hết. Chờ qua một vài năm, cũng sẽ lãng quên thôi. Đến lúc đó, thả Tần Viễn Địch cũng ai phát hiện nữa. Cái c.h.ế.t của Tĩnh Thần cũng điểm kỳ quái, nhưng cũng qua nhanh đó thôi.”

Chuyện giống . Tĩnh Thần c.h.ế.t nhưng hung thủ, thể định án. Còn Tấn vương, hung thủ bắt, xử quyết là chuyện khác.

Vũ Lâu chỉ đang lo cho ca ca nên cũng phát hiện sự khác biệt. Nàng coi lời của Lam Tranh như sợi dây cứu mạng, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Nếu cứu ca ca , nhất định thể hoá nguy thành an.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-ly-ky-truyen/chuong-265.html.]

“Nên là, nàng yên tâm về chờ tin , đừng lo lắng nữa, sức khoẻ quan trọng hơn.” Lam Tranh mỉm dịu dàng. Khiến Vũ Lâu cảm thấy như làn gió xuân ấm áp thổi qua lòng , chậm rãi dậy: “Ta đây, con tỉnh thấy mất.”

Lam Tranh hôn lên nước mắt của nàng: “Hai con cũng thích y như nàng .”

Vũ Lâu vội lùi phía , nhỏ giọng : “Có kìa.”

“Ai ?”

Vũ Lâu quanh một vòng, thấy cung nhân ai cũng như tượng đá, mặt đổi sắc yên đó chờ lệnh.

Hắn hôn lên môi nàng: “Nàng cho là mấy nô tài ai cũng hiểu phép tắc quy củ như Phi Lục của nàng ?”

cung nhân hầu hạ dám , thì Vũ Lâu vẫn tự nhiên , giãy tránh cho Lam Tranh mật, hai mắt nàng đỏ hồng vì , còn khuôn mặt thì đỏ ửng lên vì ngượng, bước khỏi điện.

Chờ Vũ Lâu khuất, Lam Tranh mới cầm tấu chương phê đưa cho thái giám bên cạnh: “Đưa tới phủ Thừa tướng.”

***

Khi Vũ Lâu về tẩm cung, nàng càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nàng ở chung với Lam Tranh lâu như , ít nhiều cũng hiểu bản tính của . Có thể dễ dàng bỏ qua cho Tần Viễn Địch quả thật giống cách việc của .

Lúc sáng ở Thượng thư phòng, vì tin ca ca bắt, nàng lo lắng hoang mang, cần an ủi, Lam Tranh dịu dàng dùng giọng điệu ấm áp để xoa dịu, khiến nàng nghĩ ngợi nhiều mà tin tưởng .

giờ tỉnh táo , sự hiểu của nàng về Độc Cô Lam Tranh hiện mắt.

Lam Tranh là thù tất báo, Tĩnh Thần và Diệp Thành là ca ca cùng cha khác với , mà khi hai đó c.h.ế.t cũng hề đau lòng. Đối với Tần Viễn Địch phạm trọng tội , sẽ thả cho một con đường sống ?

Vì nể mặt nàng? Nói thế càng khiến lòng lạnh hơn, cho tới giờ Lam Tranh vẫn bao giờ vì nể mặt nàng mà đổi kế hoạch của .

Nghĩ đến đây, Vũ Lâu càng cảm thấy Lam Tranh đang lừa nàng. Dù trời tối nàng vẫn nhất quyết sai cung nữ đốt đèn cho tìm Lam Tranh.

g.i.ế.c cứu Tần Viễn Địch thì cũng cho rõ ràng.

Đang đầu xuân, đêm xuống trời càng lạnh, Vũ Lâu chỉ mặc một tấm áo mỏng, khi đến Thượng Thư phòng, cả nàng lạnh như băng, nhưng nàng cảm thấy, sự lạnh lẽo dường như là phát từ đáy lòng nàng.

“Hoàng thượng ở trong ?” Nàng hỏi thủ vệ canh cửa.

“Hồi nương nương, Hoàng thượng vẫn đang xử lý chính sự. Để nô tài bẩm.”

“Không cần.” Vũ Lâu nhẹ đẩy cửa .

Thái giám trong điện thấy Vũ Lâu bước , đang định há mồm thì nàng phất tay ý bảo im miệng.

Lam Tranh gục xuống bàn nghỉ ngơi, tấu chương xếp đầy bốn phía. Vũ Lâu thoáng qua giúp sắp xếp. Nàng đau lòng Lam Tranh vì việc vất vả mà mệt mỏi ngủ quên, đang định cởi áo choàng khoác lên cho , chợt phát hiện tay đang đè lên một tờ tấu chương, bên ba chữ “Tần Viễn Địch” thật chói mắt.

Đau đớn nhất là phê chuẩn của : Chuẩn, ba ngày xử trảm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hết chương 265.

Loading...