Vương Phi Ly Kỳ Truyện - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:15:10
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thân phận của nàng bây giờ chỉ là thị của Thái tử, quy cách đón nàng cung cũng cực kỳ đơn giản, ngay cả thái giám cũng chỉ một vài tên. Mấy ma ma tới đón ôm hai đứa bé giùm Vũ Lâu, nhưng nàng nhất định chịu buông tay.
Đối phương liền dùng quy củ để áp chế nàng: “Tiểu chủ nhân, nên buông tay thì hơn, chiếu theo quy củ, thì hai hoàng tử do lão nô ôm cung.”
Vũ Lâu lạnh: “Chiếu theo quy củ ? Ta c.h.ế.t cũng buông đấy, khi cung, các thể xử phạt theo quy củ!”
Khí thế của nàng mạnh mẽ, khiến cho mấy nữ quan dựa dẫm uy phong của Hoàng hậu thể động thủ.
Quả nhiên, ngoài dự đoán, nàng đưa trực tiếp Cung Cảnh Hoa, diện kiến Hoàng hậu nương nương . Giờ phút , trong lòng nàng bỗng nổi lên nghi vấn, Lam Tranh nàng cung ?
Lỡ mà, Hoàng hậu mạnh mẽ cướp con nàng , thì bây giờ?
Nghĩ tới đây, nàng sợ tới toát mồ hôi lạnh. Trong đầu nàng bắt đầu suy tính, nếu thật sự xuất hiện tình huống , thì nàng ứng đối ? Càng nghĩ nàng càng thấy lo, tự doạ sợ đến run rẩy.
Sau khi chờ ngoài cửa cùng một lúc, thái giám truyền , nàng chầm chậm bước đại điện.
Khi ngẩng đầu thấy Lam Tranh bên cạnh Hoàng hậu cao cao tại thượng , nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đúng là hoảng sợ đến thần hồn nát thần tính .
Đã Lam Tranh ở đây thì sẽ hết.
“Lại đây, để bản cung ngắm hai tên nhóc đang yêu một chút nào.” Hoàng hậu vẫy tay gọi Vũ Lâu tới gần.
Vũ Lâu Lam Tranh, thấy cho phép nàng mới ôm hai con tới bên cạnh Hoàng hậu. Hoàng hậu đón lấy đứa bé, ngắm kỹ càng một lúc : “Đáng yêu quá!”
Khuôn mặt bà lúc như bao phủ bởi vẻ nhu hoà của tình mẫu tử, khác hẳn với phong thái uy nghi, ăn thận trọng nghiêm túc thường ngày. Ngay cả Lam Tranh cũng từng thấy vẻ mặt của Hoàng hậu.
“Sao bản cung thấy hai đứa nhỏ giống Tĩnh Thần quá?!” Hoàng hậu đột nhiên .
Bà chỉ một con trai là Tĩnh Thần nhưng mất sớm, nỗi đau cả đời lẽ cũng khép miệng .
Vũ Lâu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, con của đáng yêu như , thể giống tên khốn kiếp Tĩnh Thần !
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng hậu xong, thấy ai hưởng ứng, liền hổ gượng, lau nước mắt: “Xem , bản cung gì chứ, đúng là buồn thật.”
Hắn đón hai đứa bé từ trong tay Hoàng hậu, tự ôm lấy : “Mẫu hậu, bọn nhỏ cả quãng đường dài từ Kim Lăng về đây, mệt , để hôm khác Vũ Lâu đưa chúng tới thăm .” Hắn thể thấy rõ vẻ cam lòng trong mắt Hoàng hậu, nhưng thể mạo hiểm để con trong tay một từng đoạt con của khác như Hoàng hậu .
Hắn dứt lời, đột nhiên cảm thấy cái gì đó, liền giơ cao đứa bé lên, cúi đầu thì thấy n.g.ự.c áo ướt đẫm một mảng.
Còn tên nhóc xa trong tay thì căn bản ý thức rằng nó mới khách khí, tiểu thẳng lên cha nó.
“…” Lam Tranh nổi gân xanh: “… Được lắm. Đây là lễ vật gặp mặt con tặng cho phụ vương ?!”
Vũ Lâu vội đón con trong lòng , : “Mạch Mạch, hư quá, con thế hả?!”
Lam Tranh buồn bực, chỉ Tường Mạch : “Sao luôn là con thế?!”
Mạch Mạch giống như nhận sai lầm của , nhếch miệng oà lên. Thằng bé , thì cả Hoàng hậu và Vũ Lâu đều đồng loạt sang lườm Lam Tranh: “Sao / con hung dữ với một đứa bé chứ?!”
Lam Tranh: “… Ta!!!” Nhìn thấy hai đang trợn trừng mắt , vội giơ tay xin hàng: “Được , là sai, ?!”
***
Cả nhà rời khỏi Cung Cảnh Hoa, về Cung Chiêu Đức. Lần khi rời khỏi đây, nàng còn đang buồn bã vì thể mang thai, thế mà giờ, hai con trai của nàng đầy tháng. Đồ đạc nàng từng dùng ở Cung Chiêu Đức vẫn nguyên vẹn như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-ly-ky-truyen/chuong-252.html.]
Nàng gương, tháo đồ trang sức đầu xuống. Cũng lâu nàng đeo nhiều đồ trang sức thế , giờ đột nhiên mang lên, khiến nàng cảm thấy nặng đau đầu. Nhìn qua gương, nàng thấy Lam Tranh đang nhăn mặt trêu con, liền đầu : “Một chút con đấy!”
Lam Tranh xong, nhéo nhéo mặt Mạch Mạch : “Còn bao nhiêu nữa hả?”
“Oa…” Mắt Mạch Mạch rưng rưng, định nhếch miệng khiến Lam Tranh hoảng sợ vội buông tay, lắc tránh sang một bên: “Vừa con tiểu ướt hết cả , còn gì, mà chạm con một chút con cũng . Quỷ thích nhè , con ca ca con kìa, thích như con!”
“Được , , cả hai đứa đều chọc cho bây giờ đó.” Vũ Lâu tháo xong đồ trang sức liền lên đến bên giường, ôm Mạch Mạch lên, khe khẽ ru thằng bé ngủ.
Lam Tranh từ đằng ôm lấy nàng: “… Rốt cuộc nhà chúng cũng đoàn tụ.”
Mũi nàng cay xè, sợ mở miệng sẽ phát hiện là nàng đang , nên chỉ ậm ừ một tiếng. niềm hạnh phúc thì đang tràn ngập trong lòng nàng.
“Sao thấy Phi Lục ?” Lam Tranh chợt phát hiện thấy ả nha phản bội Vũ Lâu .
“Ta sai cô đến xem kỹ những khu vực xung quanh ngôi miếu đổ nát , xem thể tìm ca ca …” t.h.i t.h.ể của ca ca …
Lam Tranh thở dài: “Chân của Vũ Dương hầu thể giữ , nhưng chỉ e là sẽ thành tàn tật.”
“Hắn về lúc nào?”
“Đêm qua, ngự y tới khám , cũng tin. Ngự y , vết thương cấp cứu , nếu thể giữ chân.”
Vũ Lâu trợn mắt: “Hoàng hậu nương nương gì ? Hôm nay tiến cung, cảm thấy khí căng thẳng mà chẳng khác gì thế? Còn nữa, mấy hôm lo chết, chỉ sợ cung sẽ Hoàng thượng trách tội tự tiện về kinh thôi.”
Lam Tranh gượng: “Nàng . Ngay khi chúng gặp nạn, thì Hoàng thượng hạ chiếu thư triệu hồi các Hoàng tử về kinh, nên thể công khai trở .”
Vũ Lâu hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Vậy còn Tấn vương? Chàng thấy ?”
“Ôi… đừng đến Tấn vương, hồi cung ba ngày, nhưng ngay cả Hoàng thượng còn gặp .” Hắn : “Ai bảo về trễ. Nếu về Tấn vưong, thể canh giữ bên cạnh Hoàng thượng, ngăn cản cho ông gặp Tấn vương thì . Giờ thì phiền phức, Tấn vương giành , ngày ngày đều rời Hoàng thượng một tấc.”
“Sức khỏe của Hoàng thượng rốt cuộc thế nào ?”
“Không .” Lam Tranh nhíu mày: “Cho nên mới phiền phức, lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ màng. Khi ông tỉnh, cho truyền gặp một , kết quả là Tấn vương đánh lạc hướng. Chờ khi Hoàng hậu nhắc thì Hoàng thượng quên mất .”
Nếu Hoàng thượng cứ bệnh như chết, thì Lam Tranh nhất định thể danh chính ngôn thuận mà kế thừa ngai vàng.
chỉ sợ, sẽ xảy chuyện.
Vũ Lâu bỗng nhiên bật một suy nghĩ đáng sợ, nàng tự hoảng sợ đến tái mặt.
“Vũ Lâu, nàng ?”
Nàng che miệng, kề sát Lam Tranh: “Ta một phương pháp… mà, quá đê tiện và nguy hiểm.”
“Nàng thử xem nào. Có đê tiện thì cũng đê tiện hơn Tấn vương ?”
Vũ Lâu liền suy nghĩ của cho Lam Tranh , xong : “… Kế cũng quá…”
“Chàng dám ?”
Hắn nghĩ ngợi một chút thản nhiên : “Không gì là dám.”
“Vậy là . Lát nữa sẽ dạy dùng ngân châm! Giờ sai bẩm báo với Hoàng thượng, là hoàng tôn hồi cung. Ta tin là nếu ông vẫn tỉnh táo, nhất định sẽ gặp hai con của chúng , lúc đó chính là thời điểm nhất để xuống tay.”
Hết chương 252.