Vương Phi Ly Kỳ Truyện - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:20:05
Lượt xem: 20
Trước mặt bao nhiêu người, Vũ Lâu cũng không tiện lôi kéo với hắn, bị hắn ôm lại, nàng liền lập tức đầu hàng: “Ta không đi, chàng buông ra trước đã.” Lúc này Lam Tranh mới chậm rãi buông tay ra, nhưng cánh tay vẫn đặt trên hông nàng, giống như là thời thời khắc khắc đều phòng trừ nếu nàng định chạy là sẽ ôm chặt nàng lại vậy.
Vũ Lâu xoay người nói với hắn: “Ta đã nói không đi rồi, chàng mau bỏ tay ra.”
Nàng vừa quay người đã bị hắn ôm chặt, bất kể nàng giãy dụa thế nào hắn cũng vừa ôm vừa bế nàng vào trong xe.
Đặt nàng lên xe, hắn tiến lại gần muốn hôn nàng. Vũ Lâu thấy hắn như vậy, buồn bực nói: “Đã là lúc nào rồi mà chàng còn có tâm trạng làm mấy chuyện này.”
“Chẳng lẽ ta phải khóc sướt mướt giống đàn bà mới được à?”
“Nghe nói mấy Hoàng tử còn chưa đi, ai cũng đóng cửa phủ, ngồi trong nhà kêu than, đâu có ai giống chàng!” Vũ Lâu đẩy hắn ra, sửa sang lại xiêm y vừa bị hắn làm xộc xệch: “Nhất là Lương vương, nghe nói, hắn không ăn không uống gì, người như sắp c.h.ế.t vậy!”
Lam Tranh nói: “Vậy Tấn vương thì sao? Có tin gì không?”
“Không nghe tin tức gì đặc biệt, chắc là đang chuẩn bị lên đường rồi.”
Lam Tranh như có điều suy nghĩ, vuốt cằm, đột nhiên hắn ngẩng phắt đầu lên, oán hận nói: “Vậy tên Vân Triệt kia thì sao?! Giận c.h.ế.t ta mất thôi, ta tức quá muốn tìm hắn trút giận, nhưng tìm không được.” hắn híp mắt, xoa xoa tay: “Hừ, nếu không chạy nhanh, để ta bắt được, thế nào cũng lột da hắn ra!”
Vũ Lâu cười khẽ: “Ta tới muộn như vậy, là vì đệ ấy cứ quấn lấy ta không cho đi. Hoàng thượng cũng hạ chỉ bắt đệ ấy phải nhanh chóng rời khỏi kinh thành, quay về đất phong, không có thánh chỉ thì không được tự tiện vào kinh. Đệ ấy muốn đưa ta về đất phong cùng đệ ấy.”
Lam Tranh nghe xong lại bừng bừng lửa giận: “Nghĩ hay đấy‼!” Nói xong, hắn lại toét miệng cười, nhìn Vũ Lâu: “Tiếc là nàng không thèm để ý đến hắn, đúng không? Vũ Lâu ngoan, nàng vẫn thích ta nhiều hơn một chút đúng không?”
Nàng cố tình làm ra vẻ nhíu mày trầm tư, khó xử nói: “Thật ra cũng không hẳn thế, ta cũng phải đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới quyết định đi tới chỗ chàng đấy.”
Lam Tranh không tin: “Nàng gạt ta! Rõ ràng là nguyện ý theo ta nhiều hơn là muốn đi theo hắn mà!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vũ Lâu cố tình trêu hắn: “Thân thế của Vân Triệt cũng rất đáng thương, chàng không xót đệ ấy, chẳng lẽ còn không cho tỷ tỷ ta đây làm hết trách nhiệm hay sao?”
Nhắc tới Vân Triệt, Lam Tranh lại càng cáu giận: “Hắn âm độc như vậy, nàng cẩn thận đấy, không khéo đi theo hắn tới Vân Nam rồi, hắn sẽ hạ cổ khiến nàng cả đời không rời khỏi đó được cho xem.”
“Sống ở một nơi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ như thế thì cũng không có gì không ổn.”
Lam Tranh tiến sát lại bên nàng, tựa đầu vào vai nàng: “Hừ, dù sao giờ nàng cũng đang ở bên cạnh ta rồi, nàng đừng mong chạy được.”
Vũ Lâu thở dài vẻ tiếc nuối.
“Nàng thở dài cái gì?”
“Không có gì.”
Lam Tranh bám lấy nàng một hồi, đột nhiên hỏi: “Như ta bây giờ, có tính là bị lưu đày không nhỉ?”
“Không tính, hoàng tử nào cũng phải rời khỏi kinh thành, đâu phải chỉ một mình chàng.”
Lam Tranh à một tiếng, rồi lại nói: “Sao ta cứ có cảm giác bị lưu đày thế nhỉ.”
“Đừng nói linh tinh nữa.” Vũ Lâu an ủi hắn: “Chờ khi Hoàng thượng hết buồn bực, sẽ triệu hồi các người về kinh mà. Thật ra ở ngoài cung cũng tốt, làm Thái tử, được an ổn mới là quan trọng nhất. Rời khỏi kinh thành, Tấn vương sẽ không có cơ hội hãm hại chàng nữa, chàng cố gắng bình tĩnh, yên lặng chờ khi Hoàng thượng qua đời, chàng lên kế vị là được rồi.”
“A! Nàng dám nói Hoàng thượng băng hà nhé!” Lam Tranh bổ nhào vào nàng: “Tội này rất nặng, phải tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà mới được. Nhưng mà, nếu nàng hầu hạ bản Thái tử vui vẻ, bản Thái tử sẽ không tố giác nàng.”
Vũ Lâu vừa mới thoát được, hắn lại tìm ra lý do khác để ồn ào bám lấy nàng, nàng tức giận, ôm lấy n.g.ự.c mắng hắn: “Chàng không thể ngoan ngoãn được một chút hay sao, làm gì mà cứ như ăn phải ngũ thạch tán thế. Không không, chàng là một tên sắc lang mới đúng!” (Ngũ thạch tán cũng như thuốc phiện. Ý bạn í bảo bé Tranh phê thuốc =)))
Lam Tranh chớp mắt, cười nói: “Đúng, ta là sắc lang, theo quan hệ huyết thống mà nói, thì Vân Triệt cũng là một tên tiểu sắc lang, thêm nữa, nàng là tỷ tỷ của hắn, vậy nàng nói xem, nàng là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-ly-ky-truyen/chuong-229.html.]
Vũ Lâu ngạc nhiên, bị hắn dùng cái logic ấm ớ đấy làm cho cứng họng: “Ngụy biện, làm gì có kiểu suy luận như thế.”
Lam Tranh vỗ vỗ ngực: “Ta suy luận như vậy đấy.” Nói xong, lại ôm lấy nàng hôn hít: “Chi bằng, chúng ta cùng sắc với nhau là được rồi.”
Nàng lườm hắn một cái, rồi không chút khách khí, đánh một chưởng vào n.g.ự.c hắn: “Đứng đắn một chút cho ta!”
Lam Tranh nói: “Hừ, còn nói ta nữa, lúc ở trên giường nàng cũng vui vẻ thế còn gì!”
Vũ Lâu vội bịt miệng hắn lại: “Chàng nói nhỏ một chút, để những người khác nghe được thì sao.”
Hắn gỡ tay nàng ra, dịu dàng ấn nhẹ môi, hôn lên mu bàn tay nàng, khiến nàng tê dại, mặt đỏ bừng, giật vội tay ra: “Giờ phải lên đường, chàng đừng quậy nữa, những ngày còn ở bên nhau rất nhiều mà.”
Thái độ của nàng là yếu tố quan trọng nhất, nàng đã chịu nhún nhường, Lam Tranh cũng không làm khó nàng. Hắn ôm lấy Vũ Lâu, để nàng dựa vào n.g.ự.c mình: “…… Có nàng theo ta, ta không sợ gì khổ sở nữa.”
***
Đi xóc nảy suốt chặng đường dài, cuối cùng cũng tới nơi. Lam Tranh vẫn bị tình hình ở nơi này làm cho kinh hoảng.
Những công nhân có làn da màu đồng do phơi nắng, nhất loạt đều hô hào kéo đất đá, bụi bay mịt mù, nhìn từ xa như một đàn kiến đang vận chuyển thực vật vậy.
Lam Tranh kinh ngạc nhìn đội ngũ thi công khổng lồ này: “…… Đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này, ta đúng là bị lưu đày rồi.”
Một đội quan viên đi tới trước mặt Lam Tranh, cầm đầu là một viên quan béo ục ịch, hành lễ với hắn: “Thần công bộ thị lang Trâu Phàm bái kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Ngươi phụ trách công tác tu sửa?”
“Vâng.”
Lam Tranh nhìn ra xa nói: “Ngươi đến đây bao lâu rồi?”
“Thần đến đây hơn hai năm rồi ạ.”
Lam Tranh căng thẳng: “Ngươi dự tính bao lâu nữa có thể hoàn thành?”
“Nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm ạ.”
Khóe miệng Lam Tranh co rúm: “Ba năm?”
“Hồi điện hạ. Đó là nếu nhanh, thần cứ lấy giữa hai mốc, là tầm bốn năm ạ.”
Lam Tranh liên tục gật đầu: “Được lắm, được lắm, bốn năm……”
Trâu Phàm nói: “Nghe tin Thái tử sẽ tới đây đốc công, chúng thần đã sớm chuẩn bị một cung điện để Thái tử nghỉ ngơi, mời Thái tử điện hạ vào nghỉ.”
Đường xa đã khiến Lam Tranh khá mệt mỏi, bèn nói: “Xin thị lang dẫn đường.”
Trâu Phàm nhanh chân dẫn đường cho Thái tử. Cái gọi là cung điện dành cho Thái tử, là một khu phòng ốc ở phía sau khu nhà của quan viên. So với những nơi khác thì cũng coi như là cao quý hơn, nhưng so với nơi Lam Tranh đã từng ở, thì đương nhiên là kém xa vạn dặm.
Tuy Thái tử cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng Trâu Phàm vẫn nhận ra thái độ của Thái tử không vui: “Vi thần không quấy rầy điện hạ nữa.” Nói rồi vội vàng rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Lam Tranh ngửa đầu nhìn chỗ ở tạm này, nói: “Còn nói không phải là bị lưu đày nữa à……”
***