Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Vương Phi Ly Kỳ Truyện - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-09-29 12:20:03
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái giám truyền chỉ khuất, Lam Tranh giật thánh chỉ trong tay Vũ Lâu, mở kỹ từng chữ một nữa, xác nhận là lầm, liền giận dữ ném thánh chỉ Vân Triệt: “Rốt cuộc là thế nào đây?”

Vân Triệt ném thánh chỉ đành lui từng bước, trốn lưng Vũ Lâu, sợ hãi với Lam Tranh: “…… Thật sự xin , ca ca……”

Rốt cuộc cũng dáng vẻ của một , tiếc là ở tình huống thế .

“Có ngươi giở trò quỷ gì ?” Lam Tranh nổi trận lôi đình, xắn tay áo định túm qua đánh.

Vũ Lâu ngăn Lam Tranh : “Có chuyện gì từ từ , đừng dùng bạo lực.” Rồi sang quát Vân Triệt: “Đệ mau , đừng giấu diếm nữa.”

Vân Triệt gây chuyện, nên dám kiêu ngạo như nữa, vì sợ hãi, trốn xa, Lam Tranh tới từng bước, liền lùi về từng bước: “Không thể trách , lúc quan hệ mà.”

“Ít những lời vô nghĩa , rốt cuộc là ngươi động tay động chân gì mà khiến Hoàng thượng đẩy xa thế ‼!”

“À……” Vân Triệt : “…… Thật , phức tạp thì cũng phức tạp.”

***

Từ khi Tấn vương trúng độc phát bệnh, Hoàng thượng cứ nghĩ tới là tim đau như cắt. Ông yêu thích nhất đứa con trai , còn trông cậy vây cánh của sẽ ngày càng lớn mạnh, để ông chống thế lực nhà vợ. Ông dựa thế lực của Hoàng hậu để bước lên ngôi vị Hoàng đế, nên luôn bất an vì thể động thủ diệt trừ gia tộc Vương thị, liền gửi gắm hy vọng Tấn vương.

Tuy Tấn vương cũng là nhà họ Vương, nhưng quan hệ khắc nghiệt.

Giờ Tấn vương trúng độc, cơ thể vô cùng suy ngược, dù góc độ là vua một nước là một cha, thì cũng đều là nỗi đau đối với ông.

Tĩnh Thần sớm qua đời, thể Lam Tranh cũng khỏe, giờ đến Tấn vương xảy chuyện, chẳng lẽ hoàng tử Độc Cô gia đều nguyền rủa ?!

Hoàng thượng buồn bực hoa viên giải sầu, đang là tiết đầu xuân, khí trời se lạnh, trong lòng cảm giác ấm áp, nên cơ thể cũng lạnh lẽo hơn. Thái giám khoác thêm áo choàng cho ông, nhưng ông vẫn cảm thấy lạnh chui trong long bào, ông như đông cứng .

Cảnh sắc trong hoa viên tươi như mùa hè, trong mắt ông lúc cũng là cả một trời tiêu điều, hoang vắng.

Đột nhiên, ông thấy hai bóng phía , chỉ liếc mắt một cái là nhận Vân Triệt, Hàn vương thế tử cháu và Hoàng tử Thanh Hà vương.

Nơi hoa viên thuộc hậu cung, nên hoàng tộc dạo cũng gì đáng trách. Tâm tình Hoàng thượng đang , định gọi hai đến chuyện phiếm, đột nhiên thế tử : “Cửu ca cũng thật là, chẳng những hại Thái tử, tự mang họa .”

Hoàng thượng ngẩn , thừa dịp hai phát hiện, vội hiệu cho thái giám trốn , còn cũng nấp đằng một cây cổ thụ.

Trong lòng thì thầm chửi , là Hoàng thượng mà nấp lén, thật bi ai mà.

“Cũng .” Người lên tiếng là Thanh Hà vương: “Hắn sớm oán hận Thái tử, vốn định hạ độc trong rượu, nhân cơ hội lấy mạng Thái tử, kết quả là Thái tử , thật kỳ quái.”

“Chắc chắn mật báo cho Thái tử, tiết lộ kế hoạch của Cửu ca. mà, dù là ai thì cũng quan trọng, thể của Tấn vương bây giờ gây sóng to gió lớn nữa.” Vân Triệt : “Chỉ điều, cảm thấy Cửu ca lợi dụng sự sủng ái của Hoàng thượng, để khiến Hoàng thượng thiết yến hại Thái tử. đây là Thái tử , chứ nếu Thái tử thật sự uống rượu độc xảy chuyện, thì chắc chắn Thái tử sẽ nghĩ là Hoàng thượng hợp tác với Tấn vương để hại .”

Hoàng thượng kinh hãi, cái gì?! Diệp Thành lợi dụng ông?! Nghĩ kỹ , thì đúng là như , hôm đó Diệp Thành xúi giục ông tổ chức yến tiệc, thì là mượn đao g.i.ế.c , để ông bố trí sân cho g.i.ế.c .

Tim Hoàng thượng như đóng băng, đứa con yêu thương nhất, thì như thế.

Vân Triệt : “Nếu Thái tử ca ca mà thật sự xảy chuyện thì cũng coi như ông trời mắt, ai bảo giả ngốc như . Đã hoài nghi là giấu tài từ lâu, cố tình giả vờ ngu ngốc, để tránh sự công kích của Tĩnh Thần ca ca, thu chờ ghế Thái tử bỏ trống đấy.”

Hai , xa dần.

Hoàng thượng run lên, dù ông Lam Tranh vấn đề, cũng thật sự thích đứa con , nhưng trực tiếp thì vẫn cảm thấy lòng như ai cào xé.

Không, quan trọng nhất là, các Hoàng tử đang tranh đấu khốc liệt, ý của Thế tử và Thanh Hà vương, thì sự việc vẻ đơn giản như ông nghĩ. Ông vốn tưởng Vân Triệt chỉ là đơn thuần, ngô nghê, thì cũng tâm địa khác.

Trời ơi, ông còn thể tin tưởng ai đây?!

Các Hoàng tử , rốt cuộc bao nhiêu bộ mặt?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-ly-ky-truyen/chuong-228.html.]

Từ thời khắc , trong mắt của Hoàng thượng, tất cả hình ảnh trí tuệ thông minh sủng ái của những đứa con trai dần biến mất, cả đám đều lòng , là những tên giả dối chỉ âm thầm bày mưu tính kế mà thôi.

Không, những tên quá nguy hiểm, thể để bọn họ sống cạnh ông .

Ông xua bọn họ xa, thì ông mới cảm giác an .

***

Chờ Vân Triệt xong, Lam Tranh trầm mặc một lúc lâu, Vũ Lâu thì kinh hồn bạt vía . Vân Triệt cũng cúi đầu chờ Lam Tranh hỏi.

“Ngươi, tên khốn , thịt ngươi!” Đột nhiên Lam Tranh hung hãn phi để bắt Vân Triệt, bộ dạng như g.i.ế.c .

Vũ Lâu vội túm lấy Lam Tranh cầu xin : “Giờ đánh cũng vô dụng, nghĩ xem cách gì cứu vãn mới là quan trọng.”

Lam Tranh giãy khỏi tay Vũ Lâu: “Không cách nào hết! Lòng nghi kỵ của Hoàng thượng lôi hết . Hoàng thượng vốn cảm thấy an , giờ hạ lệnh đuổi các Hoàng tử , thể thấy là ông quyết tâm !”

Vân Triệt kinh hãi nhỏ: “Tấn vương cũng phái xa, coi như cũng công bằng……”

“Ngươi tính chờ và Tấn vương Hoàng thượng đẩy , ngươi sẽ thuận lợi đưa Vũ Lâu về Vân Nam ?!”

Vân Triệt cũng giấu diếm, lập tức trả lời: “ tính , nhưng lúc đó quan hệ ruột thịt.”

“Ngươi xuống tay cũng nhanh thật! Hại chút do dự‼!” Dứt lời, đánh Vân Triệt.

Vân Triệt thấy gần, vội chạy sang một bên, nhưng trốn Lam Tranh, đối phương đè xuống đất. Vân Triệt liền cầu cứu Vũ Lâu: “Tỷ tỷ, cứu —-”

Vũ Lâu thở dài: “Đệ phạm lớn như , để Lam Tranh đánh vài cái cho hả giận .”

Ác ma Lam Tranh xa, hung hăng giáo huấn Vân Triệt một hồi mới thả .

Lúc , bọn thái giám dường như truyền chỉ xong, cả trong cung lẫn ngoài cung đều ồn ào náo nhiệt. Mỗi Hoàng tử qua mười ba tuổi đều Hoàng thượng sắp xếp đẩy xa. Thái tử Lam Tranh Kim Lăng trông coi việc tu sửa Lăng mộ của Thái hậu, Tấn vương Diệp Thành Giao Đông tu kiến điện thờ Thần Biển.

Mỗi đều đánh năm mươi trượng, ai miễn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thánh chỉ xuống, quân thần đều xôn xao, nhưng dù triều thần khuyên can thế nào, Hoàng thượng vẫn kiên quyết giữ vững ý định của .

Các Hoàng tử thể rời kinh, Lam Tranh Thái tử, xuất phát đầu tiên. Lăng mộ ở Kim Lăng nhiều năm tu sửa, đây là công trình lớn, đến năm nào tháng nào mới về.

Lam Tranh trong xe ngựa, dựa vách xe, buồn bã, dằn vặt.

Xe ngựa đột nhiên ngừng , hầu bên cạnh báo : “Bẩm điện hạ, một nữ tử cản đường phía .”

Lam Tranh đẩy rèm xe, thò ngoài , chỉ thấy một dáng xinh yểu điệu trong cảnh xuân mờ ảo, khung cảnh nào thể che khuất vẻ của nàng.

Không do ánh mặt trời quá chói mắt , mà Lam Tranh bỗng thấy mắt cay xè, cũng đưa tới mặt .

“Sao mắt đỏ thế? Chàng ?” Lam Tranh đưa tay xoa mắt .

Lam Tranh hừ một tiếng, tránh đầu : “Ta tưởng nàng Vân Nam cùng Vân Triệt, cả nhà đoàn tụ chứ.”

Vũ Lâu : “Ta mãi mãi ở bên , thì đương nhiên sẽ rời bỏ .”

Nói xong, thấy Lam Tranh càng cúi đầu thấp hơn, liền tiến gần : “…… Ôi, chẳng lẽ cảm động phát đấy ? Sao cúi đầu thấp thế?”

Lam Tranh để nàng thấy bộ dạng hổ của : “Tránh , .”

“Được, đây.”

Lam Tranh ôm lấy nàng từ phía : “Nàng đừng .”

Loading...