Vương Phi Ly Kỳ Truyện - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-09-28 23:50:04
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lam Tranh giơ ngang tay che mặt Vũ Lâu, ngăn cách giữa nàng và Vân Triệt: “Không cho cô !”
Vũ Lâu chán ghét lườm : “Vì ?” Lam Tranh : “Hắn là Hàn Vương thế tử, cô phận gì, thẳng .”
Hắn đúng, nàng đối phương như đúng là hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nàng cách nào khác, đành cúi đầu. Lam Tranh thấy nàng chịu thua, vội vàng lệnh cho thị vệ: “Mau đưa thế tử về .”
Vân Triệt thấy thế, thở nhẹ một như trút gánh nặng: “Ở đây chẳng thú vị chút nào cả, về , thế nào cũng đến đây nữa.” Nói xong, xoay xuống lầu.
Đột nhiên Vũ Lâu đưa tay , túm lấy ống tay áo , nhưng cũng gì, đôi mắt sáng chỉ chăm chăm thẳng . Lam Tranh tức đầy bụng mà trút , hành động của nàng, khiến tức giận đến đỉnh điểm. Lam Tranh túm lấy tay Vũ Lâu, giật khỏi Vân Triệt: “Sao thế, nam nhân ?”
Vân Triệt với Vũ Lâu : “Ta thật sự thích buổi tối ở đây, ngày mai, ban ngày sẽ đến thăm tỷ tỷ nhé.”
Vũ Lâu liên mồm: “Được, một lời định.” Nàng căn bản thèm để ý đến Lam Tranh.
Lam Tranh trừng mắt với Vân Triệt: “Chừng nào mới về Vân Nam?”
Vân Triệt nghĩ nghĩ: “Chờ đến lễ cúng tế Hạ chí, sẽ du ngoạn vài ngày về. Ở kinh thành thú vị hơn chỗ nhiều, đông , nhà cửa cũng đẽ, cao sang.”
Lam Tranh nhẩm tính, từ giờ đến lễ cúng tế Hạ chí còn hơn mười ngày: “Ngày mai sẽ cho đưa ngoài chơi, đến đây nữa.” Giọng điệu của cực kỳ thiếu thiện chí, nhưng dường như Vân Triệt cũng hiểu, : “ Vũ Lâu tỷ tỷ gặp ……”
Vũ Lâu tỷ tỷ! Tên tiểu tử nhà ngươi nhớ tên nàng nhanh thật đấy nhỉ! Lam Tranh ở đây thể dông dài , nhanh chóng sai thị vệ đưa thế tử . Vân Triệt xuống lầu với Vũ Lâu: “Tỷ để ý chăm sóc vết thương , sẽ thăm tỷ.”
Vũ Lâu gật đầu liên tục: “Được, , chờ ……”
Lam Tranh kéo vai nàng, túm lấy Vũ Lâu, bắt nàng mà cứ mãi theo Vân Triệt đang xa dần : “Cô đúng là năng lực, ai cũng dám chọc , Thế tử chỉ mới từ đất phong về kinh thành, cô thông đồng .”
“Là ngươi dẫn tới, thông đồng?”
“Đây là đầu tiên cô gặp , thăm cô, thế, tiếp khách ?”
Nàng hận những lời ác độc của , trong lòng khổ đến , nhưng vẫn : “Không đầu gặp mặt……”
“Nói láo, từ đến giờ từng đến kinh thành, các gặp .”
“Gặp từ kiếp đấy!” Nàng dùng sức đẩy , kéo váy xuống lầu.
Lam Tranh nàng đẩy suýt thì ngã, may mà hộ vệ phía kịp đỡ lấy. Đến lúc vững thì thấy nàng chạy xa, thấy việc , vội vàng đuổi theo nàng.
Kỹ nữ của giáo phường tư phép tới gần cửa lớn, nhưng lúc , Vũ Lâu tránh mấy gã thủ vệ canh cửa, bước vài bước tới cửa lớn, hét to với Vân Triệt đang chờ xe: “Thế tử, xin dừng bước. Xin hỏi, ngài Tô Tiêu ?”
Vân Triệt thấy Vũ Lâu, nghĩ nghĩ một chút trả lời nàng: “Không .” Tiện đà hỏi luôn đằng nàng: “Thập ca, cũng định về ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vũ Lâu đầu, thấy Lam Tranh đang hùng hổ lao đến.
“Tô Tiêu con nó là ai nữa?” Hắn nhịn mà bậy.
“Có ngươi cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-ly-ky-truyen/chuong-162.html.]
Lam Tranh nhướng mày, trừng mắt: “Ta sẽ .” Hắn quát tên đánh xe: “Còn , thất thần đó gì.” Mang cái tên Vân Triệt dám tranh giành sự chú ý của Vũ Lâu với mau .
Gã đánh xe dọa sợ run , lập tức giương roi đánh xe .
Chờ đến lúc xe Vân Triệt khuất, Lam Tranh cũng bình tĩnh , thể tâm ý ứng phó với Vũ Lâu.
“Ta hỏi cô, Tô Tiêu là ai?”
“Người chết.”
Thái độ bất hợp tác của Vũ Lâu khiến Lam Tranh giận đến nổi gân xanh, kìm mà chua ngoa : “Lá gan của cô đúng là nhỏ, vì gặp nam nhân mà dám bước cửa giáo phường tư! Mị lực của Vân Triệt cũng lớn thật!” Nói xong, cũng cảm thấy chua đến c.h.ế.t mất thôi.
“Vừa gặp yêu đấy, ? Ta gặp ai thì liên quan gì tới ngươi!”
“Liên quan gì tới ?! Bản vương bỏ bạc bao cô ! Theo về!”
Vũ Lâu hung dữ lườm một cái: “Ngươi ? Ngươi thế , chỉ càng chán ghét ngươi thêm thôi!”
“‘Càng’ là thế nào?” Lam Tranh căng thẳng.
“Nói thế tức là, cũng chán ghét ngươi!” Dứt lời, Vũ Lâu xoay về, để Lam Tranh sững sờ đó.
Hắn ngẩn ngơ một lúc phân phó hạ nhân: “Quay về Vương phủ!”
Đi vài bước thấy Lam Tranh đuổi theo, nàng phòng , đóng chặt cửa bàn trang điểm, vết thương trán . Thấy chảy m.á.u nữa nên nàng cũng để tâm, chỉ đến ngày hôm , khi ngủ dậy mới phát hiện xung quanh vết thương sưng đỏ lên. Thấy , nàng vội báo cho Lý công công. Lý công công cúi híp mắt chằm chằm vết thương của nàng : “Sao giờ cô mới hả?” vội vàng gọi đại phu đến băng bó cho nàng.
Vân Triệt đến gặp nàng theo lời hẹn, thật , thái độ Lam Tranh hôm qua, nàng cũng tuyệt đối sẽ để cho Vân Triệt gặp nàng nữa. Chờ đến khi vết thương xử lý xong, nàng về phòng, mệt mỏi ngã xuống giường, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng như thấy thiếu niên tuấn tú quen thuộc tàng cây loang lổ bóng nắng, mỉm với nàng.
“Đều là tại ….. Thật sự xin ……”
Nàng cảm thấy chảy nước mắt, vội đưa tay áo lên lau. lúc , Vũ Lâu thấy phía cuối giường một giọng lạnh nhạt : “Ồ, Vân Triệt đến, nên đau lòng phát ?”
Vũ Lâu vội vàng bật dậy, tránh xa khỏi : “Ngươi đây bằng cách nào?”
Lam Tranh thả lỏng hai tay: “Kinh thành , chỗ nào , hơn nữa, cô đang ở nơi buôn da bán thịt, đương nhiên là đón khách .”
Nàng : “Vì ngươi thể buông tha cho ?! Nếu ngươi hận mất mặt ngươi, thì ngươi đánh , đó chúng còn dây dưa gì nữa!”
Lam Tranh : “Đánh cô, cũng chỉ là thương tổn bên ngoài, vài tháng là khỏi. Làm giải nỗi hận trong lòng. Nhìn cô ở đây thú vị hơn nhiều. Muốn nhục cô thì tới. Ta chơi chán sẽ ném cô , cần lo lắng đến chuyện giải quyết hậu quả gì cả!”
Nàng hùa theo lời của : “Cũng đúng, nhiều chờ ngủ với Vương phi vứt bỏ mà. Ta sẽ rộng cửa đón khách, khéo lưu danh trong sách tạp lục chứ.”
Đã , Lam Tranh thể , chứ nàng những câu như thế, khác gì chạm cái vảy ngược của . Nàng dứt lời, Lam Tranh kéo cổ áo: “Khả năng đấu võ mồm của cô cũng khá thật, coi chừng mất mạng!”
Nàng , khóe mắt cay cay, : “Mất mạng cũng là một cách giải thoát. Ít nhất cũng liên quan gì tới ngươi nữa. Thật chán ghét từ lâu, chẳng qua là bướng bỉnh chịu thua thôi, thấy ngươi ngốc nghếch, giúp ngươi khôi phục, thấy ngươi bắt nạt, nhịn nên giúp ngươi…… Từng chuyện từng chuyện càng thấy phiền lòng…… giờ thì quá mệt mỏi, chẳng còn sức mà đối phó nữa …… Từ khi ngươi, từng một ngày vui vẻ, nếu thể chết, rời khỏi ngươi, cũng hối hận.”
Lam Tranh xong, cảm giác như gân cốt rút hết, thả lỏng tay . Vũ Lâu sụt sịt mũi : “Ta thể mang thai nữa, ngươi còn dây dưa với gì……”