Phật Tịch bị Bắc Minh Thần bế lên xe ngựa, vừa vén rèm lên đã thấy Giản Triều ngồi bên trong.
Phật Tịch nhìn thoáng qua Giản Triều, lại quay sang liếc Bắc Minh Thần, cuối cùng còn không quên ngoái đầu nhìn về phía thanh lâu cách đó không xa.
[Hai tên này không phải mới đi dạo thanh lâu về đấy chứ?]
Bắc Minh Thần vừa bước một chân lên ghế đệm, sau khi nghe thấy tiếng lòng của nàng suýt nữa trượt chân ngã lộn cổ xuống.
Phật Tịch ngồi vào trong xe, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, ánh mắt dò xét nhìn hai người đối diện.
"Giản Triều, thanh lâu của An Chuẩn quốc chơi vui hơn hay thanh lâu của Bách Thanh quốc vui hơn hả?”
Giản Triều không suy nghĩ gì, buột miệng đáp: "Không khác gì nhau cả."
Phật Tịch hừ mũi hai cái, nheo mắt lại, ánh nhìn nguy hiểm như d.a.o quét về phía Bắc Minh Thần.
[Giỏi lắm, còn dám đi dạo thanh lâu.]
Bắc Minh Thần gãi mũi, ngồi dịch qua cạnh nàng, nắm tay nàng lấy lòng: “Không phải như nàng nghĩ đâu.”
Lúc này Giản Triều mới ý thức được vấn đề, vội vàng tiếp lời: “Đúng đúng đúng, bọn đệ tới thanh lâu không giống mấy kẻ kia!”
Phật Tịch quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, giọng chất vấn: “Vậy chàng đã đi thanh lâu thật à?"
Bắc Minh Thần liếc Giản Triều, ra hiệu y đừng nói nữa, rồi tiếp tục dỗ nàng: "Ta có đến, nhưng tuyệt đối không đụng vào mấy nữ nhân đó.”
Phật Tịch nhìn hắn từ đầu tới chân, hừ lạnh: “Đi thanh lâu sao không dẫn ta theo?"
Bắc Minh Thần đang chuẩn bị nói thêm mấy câu dễ nghe, ai ngờ vừa nghe câu đó mặt đầy mặt vạch đen.
"Nàng là nữ nhân."
Phật Tịch: "Nữ nhân thì sao? Ai quy định nữ nhân không được đi kỹ viện?"
Mi tâm của Bắc Minh Thần giật giật, mãi mới phun ra một câu: "Sau này đi đâu ta cũng dẫn nàng theo."
Lúc này Phật Tịch mới hài lòng, che miệng ngáp một cái. Bắc Minh Thần kéo nàng vào lòng, khẽ nói: "Ngủ đi, ta ở đây."
Phật Tịch khẽ "Ừm: một tiếng rồi nhắm mắt lại, xe ngựa lắc lư đưa nàng vào giấc ngủ.
Khi nàng thức dậy xoay người, phát hiện bên cạnh trống trơn, mơ màng mở mắt ra, thấy trong phòng chỉ có một mình mình, chậm rãi ngồi dậy gọi: “Tòng Tâm…”
Vừa nói xong, cửa mở ra, Tòng Tâm và Tòng Huyên cùng bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-99-1-nam-dong-quoc.html.]
"Vương phi, người tỉnh rồi."
Phật Tịch xuống giường, duỗi người một cái, hỏi: "Vương gia đâu?"
Tòng Huyên khom người: "Bẩm vương phi, vương gia đang ở thư phòng."
Phật Tịch khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua Tòng Huyên, rồi thong thả bước tới rửa mặt. Sau khi rửa xong nàng ngồi trước gương đồng, nhìn Tòng Tâm đang chải tóc cho mình, cười hỏi: "Tòng Tâm, quê nhà ngươi ở đâu vậy?"
Tòng Tâm mỉm cười: “Bẩm vương phi, quê nô tỳ ở Hạ Hà."
Phật Tịch gật đầu: "Vậy bình thường ngươi có nhớ nhà không?"
Tòng Tâm gật đầu.
Phật Tịch nghiêng đầu liếc nhìn Tòng Huyên: "Tòng Huyên, còn ngươi thì sao?"
Tòng Huyên đang chỉnh lại y phục, cung kính đáp: "Bẩm vương phi, nô tỳ mồ côi, từ nhỏ lớn lên trong cung.”
Phật Tịch khẽ ừ một tiếng, rồi quay sang Tòng Tâm: "Dạo này trong phủ cũng không có chuyện gì, ngươi có thể về nhà một chuyến."
Tòng Tâm vô cùng mừng rỡ, cúi người tạ ơn.
Phật Tịch cười khẽ: "Nhìn ngươi vui chưa kìa, chỉ cần các ngươi trung thành tận tâm, nhất định ta sẽ để các ngươi sống những ngày tốt đẹp."
Tòng Huyên khẽ cứng người, sau đó cùng Tòng Tâm quỳ xuống tạ ơn.
Phật Tịch đưa tay vuốt tóc, giọng không cảm xúc: "Đứng lên đi."
"Vâng." Hai người đứng dậy, tiếp tục giúp nàng trang điểm.
Sau khi trang điểm xong, Phật Tịch rời phòng, lúc rẽ qua hành lang thì thấy Tòng Huyên đang cầm gối, đảo mắt nhìn quanh rồi lại đặt xuống, cuối cùng còn vỗ vỗ mấy cái, sau đó lật đệm lên.
Phật Tịch thu hồi ánh mắt, sắc mặt không đổi sắc bước đi. Tòng Huyên đang tìm gì vậy?
Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã tới thư phòng.
Thị vệ khom người hành lễ: "Bái kiến vương phi."
"Vương gia có trong thư phòng không?" Phật Tịch vừa hỏi xong, cửa thư phòng đã mở, Bắc Minh Thần bước ra kéo tay nàng cùng quay vào trong.
"Sao không đi ăn sáng?"
Phật Tịch ngẩng đầu cười: "Chúng ta ăn cùng nhau."
Trên mặt Bắc Minh Thần hiện lên nét dịu dàng, Phật Tịch thấy trên bàn toàn là tấu chương đang mở, buông tay hắn, đi đến cầm một quyển lên xem.