Thi Châu ngạc nhiên, rót cho Phật Tịch một chén , thuận miệng : "Hai mươi tuổi đó...”
Phật Tịch nhận lấy chén , mỉm : "Vậy tỷ còn lớn tuổi hơn , đừng gọi là Tịch tỷ nữa.”
Thi Châu khà khà: "Lúc đánh thua tỷ, gọi một tiếng Tịch tỷ cũng đáng mà.”
Phật Tịch ngượng ngùng sờ mũi, nhấp một ngụm : "Ta quên mất chúng quen từ khi nào ?”
Thi Châu rót cho một chén , hồi tưởng: "Là ở chùa đấy, mẫu dẫn đến chùa, gặp tỷ ở đó. Khi chúng đều còn là nhóc con, chớp mắt một cái lớn thế ."
Phật Tịch như nhớ điều gì, kích động gật đầu: " đúng, thì chúng quen nhiều năm ." Sau đó nàng về phía Thi Châu, trêu: "Cũng xem như thanh mai trúc mã nhỉ."
Thi Châu ha ha: "Lời đừng để điện hạ Thần vương điện hạ .”
Phật Tịch cụp mắt, đó lộ nụ tinh nghịch, giọng trêu chọc: "Ngươi sợ Bắc Minh Thần ? Nếu như Bắc Minh Thần thấy , sẽ ngươi thích , ha ha."
Thi Châu khổ: "Chuyện thể lung tung , lúc nhỏ đến tìm tỷ là do mẫu yêu cầu đấy."
Phật Tịch ngẩng đầu: "Thật ?"
Thi Châu gật đầu, uống một ngụm : "Chắc là mẫu thấy tỷ đáng thương, nên mới bảo thường mang đồ ăn ngon đến cho tỷ.”
Phật Tịch cầm chén bằng hai tay, khẽ gật đầu trầm ngâm. Sau khi uống cạn, nàng dậy: "Ta về đây, còn nhiều y thư lắm."
Thi Châu mỉm : "Linh Tiêu đang chờ ở bên ngoài ."
Phật Tịch gật đầu, cầm lấy tay nải rời khỏi Linh Tịch Các, trong lòng vẫn suy nghĩ về lời Thi Châu .
[Nguyệt di thật sự thấy nàng đáng thương, là vì lý do nào khác?]
[Phải sai vài con chuột Mickey đến Linh Tịch Các ở mới .]
Phật Tịch cụp mắt, chú ý mặt , đ.â.m sầm . Nàng vội vững, đó ôm trán, vội xin : "Xin xin , cố ý."
Nàng nõi xong, trán một bàn tay ấm áp áp lên, đó là giọng dịu dàng: "Đụng đau ?"
Phật Tịch giọng ngẩng đầu lên , mỉm : "Sao đến đây?"
Bắc Minh Thần xoa xoa trán nàng, gương mặt tràn đầy ý : "Trời sắp tối , đến đón nàng về nhà."
Nói xong, nhận lấy tay nải trong tay nàng đưa cho Linh Tiêu ở bên cạnh, nắm tay Phật Tịch cùng bước lên xe ngựa. Hắn thấy gương mặt nàng đầy suy tư, hỏi: "Nàng đang nghĩ gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-95-2-tro-ve-phai-may-con-chuot-mickey-den-linh-tich-cac-o-lai.html.]
Phật Tịch sang, chăm chú ngắm khuôn mặt tuấn tú của Bắc Minh Thần mỉm : "Chàng Giản Yên trông thế nào ?"
Bắc Minh Thần gật đầu: "Ta tranh vẽ của bà và mẫu ."
Gương mặt Phật Tịch lộ vẻ vui mừng kích động: "Vậy xem thử.”
"Ừm..."
Trời dần dần tối, đường phố bày biện đầy những quán ăn đêm, mùi hương thơm nức lan tỏa khiến Phật Tịch suýt chảy nước miếng.
"Bắc Minh Thần, chúng dạo một lát ."
Bắc Minh Thần ôm nàng lòng, cúi đầu khẽ thì thầm: "Gọi một tiếng "Phu quân" , sẽ cùng nàng."
Đôi mắt Phật Tịch long lanh, giọng điệu dịu dàng: "Phu quân."
Bắc Minh Thần mỉm hạnh phúc, hôn nhẹ lên môi nàng một cái, lớn tiếng : "Dừng xe..."
Xe ngựa dừng , Bắc Minh Thần bước xuống , đó đỡ Phật Tịch xuống, nắm tay nàng dạo phố.
Phật Tịch thấy cái gì cũng ăn, ánh mắt tràn đầy tình yêu với đồ ăn.
[Oa, món trông ngon ghê, món cũng hấp dẫn ghê.]
[Trẻ con mới lụa chọn, chọn hết.]
Bắc Minh Thần búng trán nàng một cái, giọng cưng chiều: "Có ăn ?"
Ánh mắt Phật Tịch sáng như , gật đầu.
Bắc Minh Thần bật : "Nhiều như , lỡ ăn no quá thì ?"
Phật Tịch ngẩng đầu, đáng yêu : "Không ."
Chưa đợi Bắc Minh Thần đáp lời Phật Tịch tiếp: "Chàng thể với ánh mắt của bình thường , bình thường, bất tử đó."
Bắc Minh Thần nàng nghiêm túc nhảm, bật : "Sao nàng là bất tử?”
Phật Tịch buông tay , xoay một vòng tại chỗ: "Vì từ lúc sinh đến giờ từng c.h.ế.t mà."