Người khom người đứng dậy, khẽ hỏi Linh Phong phía : "Linh Phong, vị nữ tử này là gì của chủ tử..."
Linh Phong nhìn Bắc Minh Thần trước mấy bước, nắm tay Phật Tịch, đầu cười nói: "Tổ tông..."
Người mờ mịt, tổ tông?
Sau đó người nọ hoàn hồn lại, muốn há miệng nói gì đó, chỉ thấy Linh Phong lướt qua người mình.
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch đường phố náo nhiệt, ngủi mùi thơm thoang thoảng trong khí, bên tai đều là tiếng trò chuyện của người đường, còn có tiếng gào to của người bán hàng rong, bên cạnh có người qua lại.
Phật Tịch hạnh phúc và thỏa mãn.
[Thích dạo con đường này.]
Đột nhiên Phật Tịch nhìn thấy trước cổng một tòa nhà trưng bày rất nhieuf hoa, nàng ngẩng đầu nhìn qua chỉ thấy đó viết Đỉnh Tụy Lâu.
"Nơi này phải là Đỉnh Tụy Lâu à?"
Bắc Minh Thần nhìn theo ánh mắt của Phật Tịch, thật đúng là, lại đến nơi này?
Phật Tịch kéo Bắc Minh Thần trong.
Bắc Minh Thần muốn ngăn lại nhưng sức của Phật Tịch quá lớn.
"Tịch Nhi, đừng ."
Phật Tịch vừa bước một chân vào Đỉnh Tụy Lâu, một chân còn ở ngoài, ngoái đầu nhìn lại: "Sao thế, chẳng phải nói Giản Triều gì đó ở trong này à?"
Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn trong lâu, kéo bàn chân của Phật Tịch lại, kéo tay Phật Tịch muốn người rời khỏi.
"Sao vào?"
Hai người vừa mới xoay người, phía đã vang lên giọng nói cà lơ phất phơ.
Bắc Minh Thần nhíu mày, kéo Phật Tịch muốn ngay.
Phật Tịch phát hiện có gì đó khác lạ, bảo Bắc Minh Thần dừng lại người nhìn về phía nam tử về phía bọn họ.
Nam tử mặc trang phục hoa gấm, cầm quạt xếp trong tay, phe phẩy cây quạt về phía bọn họ. Đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ nhìn về phía bàn tay đang nắm tay của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-73-3-tuy-nguoi-xau-nhu-the-nhung-van-rat-luong-thien.html.]
Sau đó, người nọ trêu ghẹo nói: "Tiểu mỹ nhân, cô nương tên gì?"
Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch qua cạnh mình, nhìn nam tử với vẻ cảnh cáo, giọng nói lạnh lùng: "Giản Triều..."
Giản Triều cười khẽ, hề sợ ánh mắt uy hiếp của Bắc Minh Thần, nhìn Bắc Minh Thần đó lại nhìn Phật Tịch: "Trông rất duyên dáng, thảo nào được hắn thích."
Đang lúc nói chuyện, y cúi đầu rất thấp, đặt quạt bên môi, khẽ nói với với Phật Tịch: "Cô nương rất may mắn, đây là lần đầu tiên hắn đưa nữ nhân đến đây."
Phật Tịch nhíu mày Bắc Minh Thần, rất chấn động.
[Chẳng lẽ trước Bắc Minh Thần chỉ đưa nam nhân đến?]
Suýt chút nữa Bắc Minh Thần đã phun máu, kéo tay Phật Tịch ̣nh rời .
Phật Tịch kéo tay Bắc Minh Thần lại, về phía Giản Triều, thấy y vẫn phe phẩy quạt, khẽ nói: "Ngươi lạnh à? Ta thấy mặt ngươi lạnh đến mức ́i xanh rồi."
Giản Triều ngừng động ́c, ho khẽ một tiếng đó âm thầm đặt quạt xuống. Nghe nàng nói như thế hình như lạnh thật, y lúng túng nói: "Đi thôi, đã chuẩn bị xong rồi."
Bắc Minh Thần nhìn Giản Triều với vẻ cảnh cáo, y chuẩn bị cái gì?
Giản Triều nhìn lại với ánh mắt thú vị.
Bắc Minh Thần đen mặt, nói với Phật Tịch: "Chúng thôi."
Phật Tịch nhìn qua hai người.
[Hai người này liếc mắt đưa tình, chẳng lẽ có gian tình?]
[Bắc Minh Thần phải... Cái đó chứ?]
Trong lúc suy nghĩ, cả người nàng khẽ run quyết ̣nh phải vào Đỉnh Tụy Lâu, với Giản Triều: "Dẫn đường."
Giản Triều hiểu ý, vội dẫn hai người lên lầu hai. Cửa phòng vừa mở , đập vào mắt là từng đám nữ nhân thanh xuân xinh đẹp.
Phật Tịch mở to mắt, cứng đờ đầu nhìn Bắc Minh Thần. Lúc này, bên tai vang lên giọng nói thú vị của Giản Triều.
"Ta biết hắn có cô nương, chỉ suy nghĩ cho thể của hắn thôi."
Phật Tịch mỉm nhìn qua, gật đầu : "Thật ngờ, tuy ngươi xấu nhưng lại lương thiện như thế."