Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 72.1: Ngài nói đây là mùi hương cơ thể

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:14:54
Lượt xem: 2

Bắc Minh Thần ngửi thấy mùi tanh, lại nghe tiếng lòng của Phật Tịch, trong lòng dâng lên dự cảm không hay. Hắn chậm chạp mở to mắt nhìn qua.

Phật Tịch chột dạ mím môi, vội đưa tay xoay đầu Bắc Minh Thần, hốt hoảng nói: "Vương gia, ta vẫn chưa gội xong, ngài nhắm mắt trước đã."

Bắc Minh Thần không bị mắc mưu, hắn vươn tay vuốt tóc của mình.

Phật Tịch chỉ nghe thấy Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, vẫn chưa thở ra.

Phật Tịch sợ Bắc Minh Thần lại thổ huyết hôn mê nên nhánh chóng vén tóc ra sau đầu, lấy lòng nói: "Vương gia, ngài không hiểu, phải như thế này mới được. Ngài xem bình thường chúng ta quen ăn trứng gà vì nó có nhiều dinh dưỡng."

[Trời ạ, ta là bông hoa nhỏ tồi tệ.]

[Không được, ta không thể tiếp tục như vậy nữa, nói dối không tốt.]

"Vương gia, ngài nghe ta nói, súp trứng có thể thanh nhiệt trừ hỏa, còn có thể cung cấp dinh dưỡng phong phú, còn có thể trấn tĩnh an thần, có thể làm dịu lo âu. Quan trọng hơn là, có thể hóa giải triệu chứng mất ngủ và muộn phiền. Nếu cho thêm đường trắng thì có công dụng hạ hỏa, nếu cho thêm muối thì hiệu quả càng tốt hơn, còn có thể hóa giải loét miệng và cổ họng sưng đau. À không, có thể khiến tóc mềm mại óng ả."

Nàng nói xong chột dạ không nỡ nói nữa, khẽ lấy lòng: "Ha ha, vương gia, ngài tin lời ta nói không?"

Bắc Minh Thần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, kìm nén sự khó chịu trong lòng, chậm rãi nói ra: "Nàng cảm thấy ta nên tin không?"

Phật Tịch cười bồi, dáng vẻ nịnh nọt: "Ha ha, vương gia, ngài đừng nóng giận, ta sẽ rửa ráy sạch sẽ cho ngài."

Nàng nói xong múc một bầu nước xối lên đầu Bắc Minh Thần, tay còn vuốt súp trứng trên tóc.

Bắc Minh Thần còn chưa kịp nhắm mắt lại, vừa hé miệng định nói chuyện, lời còn chưa nói ra miệng lại thấy một gáo nước đổ xuống, thuận thế chảy vào miệng hắn.

Bỗng chốc hơi thở của Bắc Minh Thần trở nên khó khăn, vội đưa tay vuốt mặt, liếc mắt nhìn thấy Phật Tịch định xối một bầu nữa, vội nghiêng người nắm tay Phật Tịch lại.

Phật Tịch ngây người, hỏi: "Sao thế? Còn chưa gội sạch tóc mà."

Bắc Minh Thần khiến mình bình tĩnh lại, nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng thầm nói: Đây là Phật Tịch, đây là Phật Tịch.

Hắn buông tay Phật Tịch ra, kiên nhẫn nói: "Để ta tự mình làm."

Phật Tịch nhìn gương mặt Bắc Minh Thần sắp nổi giận, lại nhìn trên đầu hắn đầy súp trứng, cuối cùng nhìn mặt nạ mình để ở một bên, rơi vào trầm tư.

[Bây giờ ta có nên làm mặt nạ cho Bắc Minh Thần không?]

[Nhìn dáng vẻ này của hắn có lẽ sẽ không để cho ta làm.]

[Vậy mặt nạ làm sao đây, hay là cho Husky thử?]

[Nhưng mặt Husky đầy lông, sao có hiệu quả chứ?]

[Thôi cố lần nữa vậy.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-72-1-ngai-noi-day-la-mui-huong-co-the.html.]

"Không cần, ngài hãy nhắm mắt dưỡng thần, ta sẽ gội sạch cho ngài, ta còn muốn làm mặt nạ cho ngài."

Mi tâm của Bắc Minh Thần giật giật, nhìn lướt qua mặt nạ bên cạnh, liên tục từ chối: "Không cần, buổi tối bổn vương còn có việc, phải tranh thủ."

Phật Tịch nghe vậy hứng thú nói: "Buổi tối vương gia muốn đi đâu?"

Bắc Minh Thần nhìn gương mặt hưng phấn của Phật Tịch, hơi há miệng, chợt phun ra một câu: "Nàng có ý tưởng gì hãy nói đi."

Phật Tịch vuốt tóc cho Bắc Minh Thần, cười như kẻ ngốc: "Vương gia, xem ngài nói kìa, ta nói suy nghĩ gì chứ, ta không phải loại người như thế."

Bắc Minh Thần rất muốn nói một câu, nàng không phải vậy là ai?

Phật Tịch bò xuống cột: "Vương gia, nam nhân ra ngoài phải bảo vệ bản thân cho tốt, vương gia dẫn ta theo, ta giúp vương gia đuổi người xấu đi."

Bắc Minh Thần nhìn lướt qua Phật Tịch, nhếch môi không nói gì, xoay người bắt đầu tắm. Hắn kéo tóc mình lên ngửi, nhíu mày, đầy mùi tanh.

Hắn quay đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ, thấy Phật Tịch đứng đó, vẻ mặt đủ màu sắc, không biết đang ấp ủ suy nghĩ xấu xa gì, thậm chí nàng không nói gì cả.

"Nghĩ cách rửa sạch trứng gà trên tóc ta thì ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi."

Bỗng chốc Phật Tịch mở to mắt, chạy lên trước cầm tóc Bắc Minh Thần lên ngửi ngửi, hơi nghiêng đầu: "Hay là, nghe ta, chúng ta thêm chút muối, người khác hỏi thì ngài nói đây là mùi thơm cơ thế."

Bắc Minh Thần đưa tay xoa mi tâm, nhắm mắt lại trầm tư. Hắn rất hoài nghi, có phải kiếp trước hắn đào mộ tổ nhà Phật Tịch nên kiếp này mới bị Phật Tịch đế hành hắn như thế.

[Chẳng lẽ không thích vị muối tiêu?]

Phật Tịch vỗ vai Bắc Minh Thần, tiếp tục nói: "Vương gia, ngài không thích muối thì chúng ta có thể cho thêm đường, như vậy trên người vương gia sẽ có vị ngọt ngào."

Bắc Minh Thần nhíu mày sâu hơn, tình cảnh này nếu là người khác, hắn sẽ đánh một đấm cho người trước mắt tàn phế, để nàng cảm nhận hương vị tà ác.

Phật Tịch thấy thế đưa tay gãi cằm, đi tới đi lui mấy bước.

[Hay là cho thêm dấm?]

"Vương gia, vậy ngài thích thức ăn có mùi thế nào?"

Bắc Minh Thần rất muốn khẽ nói một chữ cút. Hắn thả tay đang xoa mi tâm xuống, mở to mắt nhìn Phật Tịch đang cười trên nỗi đau của người khác.

"Vương phi trở về phòng đi, để bổn vương xử lý."

Phật Tịch vui vẻ gật đầu, nâng mặt nạ lên trốn đi, giọng nói vang lên: "Vương gia nhanh một chút, ta chờ người đó."

[Đi cho Husky thủ mặt nạ, ha ha...]

 

Loading...