Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 71.1: Giống như mùi bắp rang bị khét vậy

Cập nhật lúc: 2025-03-26 21:22:36
Lượt xem: 3

Tòng Tâm nghe tiếng vội vàng chạy tới, cùng Phật Tịch nhấc nồi lớn lên, sau đó rót cháo đặc vào trong nồi lớn lên.

Tòng Tâm nhìn nồi cháo to trước mặt, mím môi, quay đầu nhìn về phía Phật Tịch muốn thêm nước, đưa tay ngăn hành động của nàng lại.

"Vương phi, nô tỳ cảm thấy chúng ta cần thêm một chút nước thôi."

Phật Tịch cúi đầu nhìn ca nước to trong tay, khẽ gật đầu: "Ngươi nói có lý lắm."

Sau đó hai người phối hợp, một người quấy một người đổ nước.

"Vương phi, được rồi, được rồi."

Phật Tịch ngừng đổ nước, nhìn qua nồi cháo lớn đầy ắp kia. Nếu nàng tiếp tục đổ thêm nước thì phải đi ra cửa Thần vương phủ bố thí rồi.

Lúc chạng vạng tối.

Tất cả mọi người ở Thần vương phủ tập trung đến trước cửa phòng bếp, thi nhau duỗi cổ nhìn lén, vương phi đang làm gì bên trong thế?

Phật Tịch cho người bưng nồi cháo lớn kia đặt trên tấm thớt để trước cửa, sau đó khẽ ho một tiếng: "À, đêm nay tay ta hơi run, không cẩn thận nấu hơi nhiều cháo. Buổi tối mọi người chịu khó một chút, chúng ta ăn hết nồi cháo này được không?"

Đáp lại nàng là sự yên tĩnh.

Đám người nhìn thấy nồi cháo to như thế, trên mặt có vẻ ngượng ngùng lại không mất lễ phép, tay run đến mức nào mới nấu được nhiều cháo như thế.

Phật Tịch tiếp tục khẽ ho mấy tiếng, chỉ vào Tòng Tâm đang ôm chồng chậu, mạnh mẽ nói: "Mọi người lấy chén trước rồi xếp hàng lấy cháo."

Đám người nhìn chậu còn lớn hơn cái mặt, vương phi đang ép buộc bọn họ uống hết cháo à.

Phật Tịch lui đến bên cạnh Tòng Tâm, khẽ hói: "Tìm được vương gia chưa?"

Tòng Tâm quay đầu: "Vương phi, nô tỳ đã cho người đi tìm vương gia."

"Ừm, đi húp cháo đi."

Phật Tịch và Tòng Tâm đi qua, mỗi người bưng một chậu cháo, lại nhìn những người khác. Không ai dám ăn cả, mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm nồi cháo nửa sống nửa chín kia, rơi vào trầm tư.

Phật Tịch đi lên trước, khẽ ho mấy tiếng: "Khụ khụ, nào, mọi người cùng ta ăn nồi cháo này đi."

Nàng nói xong còn giơ lên, sau đó đặt chậu lên môi "Xì xụp" uống. Vừa uống mấy hớp đã ngừng, nhìn nồi cháo ở trước mắt còn mấp máy môi.

[Sao cháo lại có mùi này?]

[Giống như mùi bắp rang bị khét vậy.]

Phật Tịch nuốt cháo trong miệng mình xuống, đặt chậu xuống, ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh.

Những người kia thấy thế vội bưng cháo lên uống, vừa uống mấy hợp động tác vô cùng giống nhau, cả người cứng đờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-71-1-giong-nhu-mui-bap-rang-bi-khet-vay.html.]

Sao cháo lại có mùi này?

Trong không khí đầy vẻ lúng túng.

Đột nhiên Phật Tịch thoáng nhìn thấy Bắc Minh Thần đứng ở cửa phòng bếp, vội vui vẻ mở miệng: "Vương gia, mau qua đây húp cháo, ta có chừa phần cho ngài."

Mi tâm của Bắc Minh Thần giật giật, suy nghĩ từ chối húp cháo viết đầy trên người. Hắn nhìn nhiều người có phản ứng giống nhau như thế đã biết cháo này khó uống thế nào.

Đám người nghe thấy vội đặt chậu xuống quỳ hành lễ: "Vương gia..."

Bắc Minh Thần vừa nghe như thế, trong phút chốc còn không biết mình nên nói hay không. Nói thì hắn phải đi húp cháo ngay, nếu không nói thì một lát hắn cũng phải đi húp cháo, dù sao tối nay không thoát khỏi vận mệnh húp cháo. Thôi, nhìn thấy trong vương phủ này có nhiều người giống như hắn, trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều.

"Đứng lên cả đi, mau chóng húp cháo đi."

Đám người hành lễ: "Vâng..."

Bắc Minh Thần đi đến bên cạnh Phật Tịch, liếc mắt nhìn còn hơn nửa nồi cháo đặt lên thớt, vẻ mặt một lời khó nói hết, giọng nói rất khẽ: "Sao nấu nhiều như thế."

Phật Tịch vội vàng đưa chậu cho Bắc Minh Thần, vẻ mặt lấy lòng: "Ha ha, ta bỗng run lên mấy lần."

Bắc Minh Thần ngước mắt, vội nhận lấy chậu trong tay Phật Tịch, thuận thế đặt lên thớt. Hắn lại kéo tay Phật Tịch, cẩn thận nhìn lại, giọng điệu vô cùng ôn hòa: "Có bị phỏng không?"

Phật Tịch bĩu môi, gật đầu, nâng tay kia lên chỉ tay bị Bắc Minh Thần nắm.

"Ở đây vốn rất đỏ nhưng không chờ được đến khi ngài đến đã tự lặn rồi."

Trong mắt Bắc Minh Thần có vẻ không nỡ, kéo Phật Tịch ra khỏi bếp, , vừa đi vừa nói: "Sau này không cho phép nàng vào bếp nữa, nếu bị phỏng nữa ta sẽ đau lòng."

Phật Tịch chớp mắt mấy lần.

[Ôi nam nhân mạnh mẽ của ta.]

Không biết Bắc Minh Thần sợ Phật Tịch đi quá chậm hay sợ nàng nhớ lại nồi cháo kia, vội xoay người ôm Phật Tịch đi ra khỏi phòng bếp.

Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa, người trong phòng bếp thở dài một hơi, cùng nhìn chậu cháo trong tay mình. Ai cũng nhảy số bưng cháo đi ra ngoài.

Chẳng phải vương phi nuôi rất nhiều thú cưng à, để những con gà vịt chó ăn cháo này đi, đúng là thông minh.

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào Thần Tịch Viện, đặt nàng lên giường ở phòng trong, cúi người hôn nàng.

Sau khi kết thúc, Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch, chớp mắt nói dối: "Nàng xem tay sưng cả lên rồi, phòng bếp nguy hiểm như vậy, sau này đừng đi nữa."

Phật Tịch gật đầu.

Bắc Minh Thần thấy nàng đã hứa, trong lòng thở dài một hơi, thả Phật Tịch ra đi tắm.

 

Loading...