Phật Tịch ngờ hành động của mình lại có hiệu quả tốt như thế, bây giờ nàng vẫn kích động, thể dùng ngôn ngữ để hình dung được. vẻ mặt của nàng vẫn lạnh nhạt, để người khác nhìn thấy bất kỳ manh mối nào.
"Ninh tiểu thư, chậm chút, nào..." Đang lúc nói chuyện, dường như Phật Tịch dùng hết sức, thể ngửa .
[Hôm nay muốn để ngươi biết cái gì là thật sự có nỗi khổ thể nói nên lời, tránh cho heo Peppa như ngươi muốn hại người nữa.]
Ninh Nhàn Uyển muốn tránh thoát khỏi khống chế của Phật Tịch, Phật Tịch vốn dùng sức, chỉ giả vờ giả vịt. Lúc nhìn người xung quanh, ánh mắt của nàng chậm ̃i đổi, trong lòng quýnh lên, dùng hết sức đẩy Phật Tịch một cái, lớn tiếng hét lên: "Ngươi cút , đừng đụng ."
Hành động bất chợt của Ninh Nhàn Uyển khiến cho tất cả ngây ngẩn cả .
"Ai da..." Không Phật Tịch vô tình cố ý, nàng nhún chân trượt , cả người ngã . Phật Tịch nhìn thấy mình sắp tiếp xúc thiết với mặt đất, vội nhắm mắt, cắn chặt răng, nhưng sự đau đớn đến như dự đoán.
Phật Tịch chỉ cảm thấy hình tượng đổi, nàng ở trong lòng một người, ngước mắt nhìn qua, Bắc Minh Thần thì là ai.
Bọn thị vệ tỉnh ngộ lại từ trong khiếp sợ, vội quỳ hành lễ: "Bái kiến Thần vương điện hạ."
Đám người lén Ninh Nhàn Uyển một phen, lần này Ninh tiểu thư c.h.ế.t chắc rồi, nàng dám làm chuyện thất lễ như thế. Nàng đẩy Thần vương phi, đây là chuyện đại nghịch bất đạo.
Ninh Nhàn Uyển còn chú ý đến ánh mắt của người khác nữa, nàng nhìn thấy đột nhiên Bắc Minh Thần đến, trong lòng vô cùng lo lắng, bởi vì dáng vẻ hiện ̣i của mình rất khó coi.
Nàng nghĩ đến đây, éo cũng mỏi, chân chuột rút, cả người mệt mỏi. Nàng vội bò dậy từ dưới đất, chỉnh lại y phục, mau chóng vuốt tóc của mình.
Phật Tịch thấy thế lén cười lên.
[Ừm, giữa ngươi và bà điên chỉ thiếu mỗi Phật Tịch.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-69-2-ta-so-nguoi-noi-nua-se-tho-ra-bong-bong-bang-nuoc-mui.html.]
Ninh Nhàn Uyển bối rối chỉnh lại tóc, dùng khăn tay khẽ lau mặt, giọng điệu vô cùng yếu ớt: "Vương gia, chuyện như ngài thấy."
Phật Tịch bĩu môi, ngửa đầu .
[Ninh Nhàn Uyển này vừa rồi phát hiện lúc nàng lau mặt đã lau nước mắt, nước mũi đầy mặt à?]
[Cũng ̣o nên một lớp bảo vệ.]
[Còn nữa, biết Ninh Nhàn Uyển đắp bao nhiêu son phấn, nếu dùng lời của cổ nhân hình dung, đó chính là khăn tay mơn trớn gương mặt mang theo lớp son phấn thật dày.]
Bắc Minh Thần vậy cười cười, đưa tay nhéo mặt Phật Tịch, ánh mắt cưng chiều nhìn nàng.
"Có người khiến vương phi vui à?"
Phật Tịch ngửa đầu nhìn lại, dáng vẻ đáng thương chỉ Ninh Nhàn Uyển: "Ninh tiểu thư cẩn thận ngã sấp xuống, có ý tốt đỡ Ninh tiểu thư. Ngài biết đấy, sức yếu ớt, đỡ Ninh tiểu thư lên được. Cho nên Ninh tiểu thư tức giận đẩy một cái."
Suýt chút nữa Ninh Nhàn Uyển tức chết, nàng biến thành dáng vẻ thế này đều là vì Phật Tịch, Phật Tịch còn diễn đáng thương như thế?
Nàng dùng khăn tay che mũi, nức nở : "Vương gia, ngài thể một mình Phật Tịch nói lung tung, có đôi khi mắt thấy chắc là chân tướng."
Phật Tịch chớp mắt mấy cái.
[Má ơi, ngươi đừng ̣n ngào, sợ ngươi nói nữa sợ ngươi nói nữa sẽ thở bong bóng bằng nước mũi.]
[Vừa rồi đánh rụng răng nàng đúng là sai lầm mà.]