Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 68.2: Không thấy ngươi bắt chước sự đáng yêu của heo Peppa tốt như vậy
Cập nhật lúc: 2025-03-17 17:27:03
Lượt xem: 1
Bắc Minh Thần nghe vậy liếc mắt nhìn Phật Tịch, thấy nàng vẫn mỉm cười ngọt ngào giống như đang nói đùa.
Bắc Minh Thần khẽ cười nói: "Không cần vương phi ra tay, bổn vương sẽ tự giải quyết."
Phật Tịch nở nụ cười mê hoặc: "Vậy, vương gia phải nói được làm được."
"Chắc chắn..."
Phật Tịch nghe vậy thở dài một hơi, đưa tay vỗ gương mặt của Bắc Minh Thần, giọng điệu vui đùa: "Bổn vương phi muốn đi ra ngoài hít thở, ngài ở đây làm cảnh đi." Nàng nói xong thả tay xuống, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người khác mà đi ra khỏi đại điện.
Bắc Minh Thần nhìn thấy bóng dáng kia rời đi, Phật Tịch xem hắn là Thiết Trụ rồi à?
Phật Tịch đứng trên bậc thang, giang hai tay ra, ngẩng đầu, thoải mái quá.
"Thần vương phi..".
Phật Tịch nghe thấy giọng nói này, không để ý người đến, tiếp tục ngửa đầu nhìn bầu trời.
"Thần vương phi..."
...
"Thần vương phi, có thể nghe ta nói chuyện không?"
Phật Tịch liếc mắt, không hề xoay đầu: "Lỗ tai của ta tương đối hoàn thiện, sẽ tự động không nghe những âm thanh chán ghét."
Ninh Nhàn Uyển cắn răng, khiến cho mình tỉnh táo lại, hơi mở miệng cười: "Thần vương phi, lần đầu ta nhìn thấy người..."
Phật Tịch liếc nhìn qua, chế giễu mở miệng: "Chỉ vì ta nhìn ngươi mấy lần trong đám người mà bây giờ mắt còn đau. Cho nên làm phiền ngươi đừng làm tổn thương mắt ta được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-68-2-khong-thay-nguoi-bat-chuoc-su-dang-yeu-cua-heo-peppa-tot-nhu-vay.html.]
Nàng nói xong, không để ý đến sắc mặt khó coi của Ninh Nhàn Uyển, quay người rời đi. Đúng lúc nghe thấy giọng nói của Ninh Nhàn Uyển vang lên: "Thần vương phi, vì sao ngài lại có địch ý với ta như thế, người đang ghen tỵ với ta sao?"
Phật Tịch dừng bước lại, vừa muốn đáp trả, bất chợt nghe câu nói sau cùng kia không nhịn được mà bật cười.
"Ha ha... Xin lỗi, cô nương đừng hiểu lầm, ta đang cười nhạo cô nương đấy."
Phật Tịch cười ra nước mắt, khoát tay, bĩu môi, sững sờ vì mình cười không ra tiếng.
Nàng khẽ ho mấy tiếng khiến cho mình bình tĩnh lại, trong giọng nói còn mang theo ý cười: "Nể tình cô nương khiến ta vui vẻ, lần này ta không tính sổ với cô nương, mau đi đi."
Thật là cái tốt không học lại học cái xấu, không thấy ngươi bắt chước sự đáng yêu của heo Peppa tốt như vậy.
Nhưng hôm nay Ninh Nhàn Uyển quyết định chọc giận Phật Tịch, nói tiếp: "Phật Tịch, thừa nhận đi, người đang ghen tỵ với ta cho nên bây giờ mới oán hận ta."
Phật Tịch thấy Ninh Nhàn Uyển ngu xuẩn đáng thương như thế, nàng dừng bước khoanh tay trước ngựa, tỏ vẻ hứng thú nhìn người đối diện.
Ninh Nhàn Uyển cười cười, đi về phía trước mấy bước, lúc chỉ còn cách Phật Tịch một bước mới dừng lại, khiêu khích nói: "Người ghen tỵ khi vương gia đã từng đối xử tốt với ta, người ghen ghét vương gia vì ta mà mắng người, người ghen ghét..."
"Ta ghen tị với mẹ ngươi, sao lại sinh ra cái thứ như ngươi chứ? Lễ nghĩa liêm sỉ đều bị chó ăn mất rồi sao? Ta thấy ngươi sống thêm hai năm nữa, e rằng mảnh đất này cũng không chứa nổi ngươi đâu. Thật là sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất, trời đất này biến dị đến cỡ nào mới sinh ra kẻ não tàn hiếm có như ngươi."
Sắc mặt Ninh Nhàn Uyển đỏ bừng lên, không biết là tức giận hay xấu hổ, nhưng đã trở mặt thì nàng ta không thể lùi bước. Nàng ta vừa lấy dũng khí định hé miệng, đã thấy Phật Tịch biến sắc, trở nên vô cùng tàn nhẫn đưa tay chỉ mình.
"Con mẹ nó, ngươi nói thêm một câu nữa thì ta sẽ để ngươi tạm biệt với thế giới này."
Ninh Nhàn Uyển bị Phật Tịch dọa đến mức ngây ngẩn cả người, khẽ nhếch miệng, lời nói còn nghẹn trong cổ họng. Chắc chắn Phật Tịch chỉ hù dọa mình, đúng, Phật Tịch chỉ là vương phi, sao dám giết nàng ta.
Bờ môi nàng ta run run, giọng nói hơi yếu ớt: "Phật Tịch, cho dù ngươi có thừa nhận hay không, ngươi chỉ là thế thân của ta, giống như sủng vật ta nuôi lấy niềm vui của vương gia. Ngươi bắt chước ta, vương gia không chiếm được ta nên rút lui ở bên cạnh ngươi."
Khóe môi Phật Tịch cong lên nụ cười chế giễu, hai tay siết chặt vang lên tiếng cộc cộc, chậm rãi đến gần Ninh Nhàn Uyển, giọng nói bình tĩnh lại lạnh lùng lạ thường: "Ngươi biết double trouble là gì không?"