Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 67.1: Là chiến thần trong các loài hoa
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:41:14
Lượt xem: 2
Phật Tịch nhìn chằm chằm mảnh vải đỏ kia, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn và kích động. Nương theo động tác để lộ vải đỏ của thái giám, Phật Tịch há miệng, tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Nhưng sau khi thái giám kéo vải đỏ ra, vẻ mặt Phật Tịch cứng đờ, vì nàng không giả vờ được nữa.
[What?]
[Sao có hộp rồi lại còn che mảnh vải đỏ kia, đó là phong tục gì vậy?]
[Ta sợ rằng khi mở hộp này ra sẽ lóe lên một chùm sáng.]
[Oa, đó không phải là nguyệt quang bảo hạp à, Bàn Nhược Ba La Mật?]
[Ba la ba la mật, ba la ba la mật, đưa ta đi, đưa ta đi bla bla bla...]
Bắc Minh Thần liếc nhìn Phật Tịch, thấy vẻ mặt nàng ôn hòa, dáng vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa khéo hiểu lòng người.
Sao nàng có thể trong ngoài bất nhất như thế?
Thái giám thả vải đỏ trong tay xuống, bàn tay chạm vào khóa ngầm, chỉ nghe tiếng "Tạch" vang lên, hộp mở ra.
Trong mắt Phật Tịch lóe ánh sáng lấp lánh.
[Mau, mau, mau...]
[Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến.]
[Tới đi, sáng mù mắt ta đi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-67-1-la-chien-than-trong-cac-loai-hoa.html.]
Phật Tịch nhìn theo tay của thái giám, chỉ thấy hộp mở ra, dường như Phật Tịch nhìn thấy ánh sáng, miệng vô thức mở ra sau đó trở nên ỉu xìu.
[Cái quỷ gì thế này?]
[Chẳng phải trong sách nói hoa Ngũ chuyển bích ngẫu hồi mọc ở vùng đỉnh núi tuyết, hút linh khí của trời đất, thu tinh hoa của nhật nguyệt... Nó được gọi vô cùng trâu bò, gọi là chiến thần giữa các loài hoa.]
[Sao nhìn qua giống hoa dại quá, nhìn kỹ như cúc anh, ừm, vẫn giống hoa dại.]
[Thứ này có thể chữa bách bệnh à?]
[Đột nhiên ta cảm thấy mẹ bảo ta mặc nhiều áo ấm cũng đúng.]
Phật Tịch thu lại ánh mắt chấn động, quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, thấy trên mặt Bắc Minh Thần không hề gợn sóng.
Nhìn trên đại điện thi nhau duỗi cổ, muốn nhìn hoa Ngũ chuyển bích ngẫu hồi có thể chữa bách bệnh trông thế nào.
Nhưng bọn họ ở khá xa, lại thêm thái giám giơ lên cao, hoa kia còn ở trong hộp nên vốn không nhìn thấy.
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, thấy vẻ mặt nàng có vẻ thất vọng, hắn duoix tay ra hiệu cho thái giám có thể đi xuống.
Thái giám hiểu ý, sau khi hành lễ xong đóng hộp lại, dùng vải đỏ phủ lên sau đó bưng ra khỏi đại điện.
Chờ sau khi không thấy bóng dáng của thái giám nữa, Hoàng thượng khẽ ho một tiếng thu hút ánh mắt của đám người. Ông ta nhìn Bắc Minh Thần, thấy hắn đang nghiêng đầu nở nụ cười cưng chiều, không biết đang nói gì với Phật Tịch?
Ánh mắt hoàng thượng u ám, lại quay đầu nhìn thoáng qua Kỷ Ngưng công chúa, trong mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa. Nếu Bắc Minh Thần nạp nàng ta làm trắc phi thì tỉ lệ có con sẽ cao gấp đôi.
Ông ta nghĩ vậy, vẻ không vui trong mắt biến mất, thay vào đó là vui sướng, trong mắt lóe lên vẻ tham lam, chậm chạp mở miệng: "Kỷ Ngưng công chúa đã cập kê chưa?"
Kỷ Ngưng đứng lên, sau khi hành lễ thì ôn hòa nói: "Bẩm hoàng thượng, Kỷ Ngưng vừa cập kê."
Hoàng thượng hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn Phật Tịch, đáy mắt mang theo ý cười. Phật Tịch cũng vừa cập kê, như vậy để Kỷ Ngưng và Phật Tịch cùng nhau hầu hạ Bắc Minh Thần, chắc vài ngày nữa sẽ truyền ra tin tức tốt.