Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 64.2: Ngươi cũng hả hê đi ra
Cập nhật lúc: 2025-03-04 22:44:57
Lượt xem: 5
"Phụt phụt... Đúng thế, đây chính là duyên phận."
Phật Tịch lén nhìn xung quanh, hạ giọng: "Hỏi mi chuyện này, có nhiều người đến đây không?"
Dường như con cá kia nghe được trò cười, vui vẻ dạo trong nước một vòng.
"Phụt phụt... Ngươi xem hoàn cảnh của ta đi, lại nhìn vị trí, chắc chắn là có rất nhiều người rồi."
Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu, đặt tay bên môi, khẽ nói: "Vậy chúng ta giao dịch được không?"
Con cá kia mờ mịt mấy giây: "Phụt phụt... Ngươi nói gì đó, nói to hơn đi, cá không nghe thấy."
Phật Tịch nhìn xung quanh, đặt hai tay bên miệng, cúi người xuống thấp hơn.
"Ta nói để ta giúp ngươi để ý một chút, người đến đây nói gì, nhất là hoàng thượng và thái tử."
Con cá kia bơi mấy vòng: "Phụt phụt... Ngươi chú ý chút, nước bọt sắp chảy xuống rồi."
Phật Tịch vội vàng đưa tay che miệng, cười ngượng ngùng.
"Phụt phụt... Không phải ngươi muốn soán vị cướp ngôi chứ?"
Phật Tịch chớp mắt.
[Soán vị cướp ngôi.]
[Nghe kích thích thật.]
"Phụt phụt... Ta giúp ngươi thu hoạch tình báo, ngươi có thể cho ta cái gì?"
[Năm nay, ngay cả cá cũng tham tài vậy à?]
[Thói đời thay đổi hay là lòng cá gian trá?]
Thỉnh thoảng Phật Tịch liếc nhìn xung quanh, khẽ nói: "Ngươi muốn gì?"
"Phụt phụt... Ta muốn nếm thử cá khô."
[Cái gì?]
Phật Tịch mờ mịt, đưa tay xoa lỗ tai, lắc đầu nói với con cá kia: "Xin lỗi, vừa rồi lỗ tai của ta ngủ thiếp đi, ngươi nói lại lần nữa mình muốn gì?"
"Phụt phụt... Haiz, đáng ghét, chính là, chính là cá ta muốn nếm thử hương vị cá khô. Nhìn con mèo kia hay ăn, cá ta thèm quá."
[Đó là con cá hung ác.]
Phật Tịch giơ ngón cái lên, khâm phục từ đáy lòng.
"Nhất định ta sẽ thỏa mãn yêu cầu này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-64-2-nguoi-cung-ha-he-di-ra.html.]
"Phụt phụt... Trên cơ bản thái tử đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng. Chính là có lần hoàng thượng uống say đến đây nôn. Ông ta nói gì, chờ gì, chờ đứa bé vào tay thì ông ta sẽ thay đổi giang sơn."
Vẻ mặt Phật Tịch mờ mịt.
[Đứa bé gì?]
[Còn thay đổi giang sơn, ta thấy ông ta chỉ có thể thay đổi kiểu tóc mà thôi.]
Sau đó, Phật Tịch chỉ nghe thấy tiếng "Ầm". Nàng vội vàng đứng lên nhìn xung quanh, lại đi về phía phát ra âm thanh. Nàng chỉ nhìn thấy chậu hoa vỡ vụn trên đất, hoa trong chậu bị đất vùi một nửa.
Còn chưa đợi Phật Tịch phản ứng kịp, trước mắt xuất hiện hai cung nữ vô cùng hoảng sợ nhìn chậu hoa vỡ vụn kia.
Phật Tịch mím môi vừa muốn giải thích.
Một cung nữ vội vàng xoay người chạy, cung nữ còn lại cũng nhìn Phật Tịch dường như sợ Phật Tịch chạy trốn.
Hồi lâu sau, Phật Tịch liên tục lắc đầu, chỉ vào chậu hoa vỡ vụn trên đất, nghiêm túc nói: "Không phải do ta làm vỡ."
Sắc mặt cung nữ không thay đổi: "Thần vương phi, chờ nương nương tới rồi định đoạt."
Trong ngự hoa viên chỉ có một mình người, người nói không phải mình làm vỡ, ai mà tin chứ?
Phật Tịch hé miệng: "Nương nương nhà ngươi là ai?"
"Phật Tịch, ngươi lại làm vỡ chậu phong lan ma của ta."
Phật Tịch nhìn Ninh gia phi khí thế hùng hổ đi về phía mình, trong lòng run lên, ngoài mặt tỏ vẻ lấy lòng ha ha cười nói: "Người đừng tức giận, lần này thật sự không phải ta làm vỡ."
Ninh gia phi tức giận đến mức lồng ngực chập trùng, nhìn xung quanh sau đó nhìn chằm chằm Phật Tịch: "Trong ngự hoa viên này chỉ có một mình ngươi, ngươi nói không phải ngươi làm vỡ ai mà tin?"
Suýt chút nữa Phật Tịch đã chỉ con cá kia.
"Người bớt giận, nghe ta nói." Phật Tịch chỉ bên đình kia: "Vừa rồi ta ở trong đình, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn nên mau chóng chạy đến xem thử. Kết quả là nhìn thấy chậu hoa vỡ vụn, thật sự không phải ta làm vỡ."
Ninh gia phi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thấy ta bị mù sao?"
Phật Tịch bất đắc dĩ, mau chóng ngồi xổm xuống lấy đóa hoa kia ra khỏi đống đất, đưa tay phủi đất trên đó.
Chuyện lúng túng xảy ra rồi.
Vậy mà đóa hoa lại rơi xuống, bầu không khí cứng đờ mấy giây. Phật Tịch nhìn cuống hoa trụi lủi trong tay mình, lại nhìn đóa hoa rơi trên mặt đất, dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn Ninh gia phi.
"Ừm, ta nói mình không cố ý, người tin ta... Chứ?"