Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 63.2: Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, sẵn sàng
Cập nhật lúc: 2025-02-28 15:42:24
Lượt xem: 7
[Hừm, vẫn nhanh tay lắm.]
Vừa rồi Bắc Minh Thần cũng cảm nhận được cả người Phật Tịch lộ nụ cười xấu xa, thân thể còn hơi run run. Hắn đề phòng bị thương hai lần, cảm thấy mình phải làm gì đó.
"Khụ khụ..." Trong lúc suy nghĩ như thế, hắn đưa tay che ngực ho khan kịch liệt, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Phật Tịch vội vuốt ve cho hắn thuận khí.
[Bắc Minh Thần tốt lắm, cố len.]
[Ngươi chính là ngôi sao ngày mai.]
"Vương gia, ngài ho chậm chút, có phải thân thể lại không khỏe không, vậy ta dìu ngài về phòng nghỉ ngơi."
Nói xong nàng đỡ Bắc Minh Thần lên, lúc sắp đi ra khỏi sảnh, dường như nghĩ ra chuyện gì đó quay đầu nói: "Thái tử điện hạ, thật ngại quá, sức khỏe vương gia nhà thần phụ quá yếu ớt, thần phụ đưa ngài ấy đi nghỉ ngơi trước, ngài..."
[Khi nào đi?]
Bắc Minh Hoài đứng lên, ôn hòa nói: "Không sao, đã thăm Thần vương điện hạ xong rồi, vậy bổn cung đi về trước."
Y nói xong nhìn thoáng qua Ninh Nhàn Uyển, trong mắt lộ vẻ không thích. Nữ nhân này đã quên mục đích hôm nay đến sao, ngồi yên ở đó như một khúc gỗ, còn tưởng rằng nàng ta thông minh.
Ninh Nhàn Uyển đứng lên, vô thức cúi thấp đầu xuống. Nàng ta cũng muốn đi Thần Tịch viện xem thử, nhưng với thái độ của hai người trước mặt, nàng ta sợ mình đi thì chết cũng không có chỗ chôn.
Cuối cùng, nàng ta không chịu được ánh mắt nhìn chăm chú của Thái tử, đi về phía trước mấy bước: "Thần vương phi, ta cùng tỷ đưa vương gia về đi."
Bắc Minh Thần và Phật Tịch đều dùng lại, Phật Tịch vỗ Bắc Minh Thần, mỉm cười nói: "Sao lại có thể làm phiền Ninh tiểu thư chứ."
Nàng nói xong nhìn ra ngoài hô: "Linh Tiêu..."
Vừa nói xong, Linh Tiêu lách mình xuất hiện, cung kính hành lễ: "Vương phi..."
"Gọi hai người đến đưa vương gia về cho ta."
"Vâng."
Chờ sau khi Bắc Minh Thần bị đỡ đi, Phật Tịch quay người im lặng nhìn hai người bọn họ, cả người viết đầy mấy chữ: Các người nhìn đi, còn sống, cho nên khi nào các người rời đi?
Bắc Minh Hoài bất đắc dĩ chỉ có thể cáo từ, đi thẳng về phía trước.
Phật Tịch đi theo phía sau, miệng lẩm bẩm: "Sao lại đi nhanh như thế, thái tử điện hạ, thần phụ tiễn ngài."
[Đi chậm quá, chạy đi.]
[Nhanh nhanh nhanh, chạy mấy bước.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-63-2-mot-hai-ba-bon-nam-sau-bay-tam-san-sang.html.]
[Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, chuẩn bị.]
Hai người trước mặt giống như vịt, Phật Tịch ở phía sau vội vàng, nhìn thấy hai người bọn họ đi chậm chợt nói: "Thái tử điện hạ chậm đã, đừng vội."
Sau khi tiễn hai người ra khỏi phủ Thần vương, trên mặt Phật Tịch nở nụ cười: "Cung tiễn thái tử điện hạ, có rảnh lại đến nhé."
Bắc Minh Hoài lên xe ngựa, quay đầu nhìn Phật Tịch nở nụ cười vui vẻ. Y luôn cảm thấy nữ nhân này xem thường mình, nhưng y không có chứng cứ.
Sau khi xe ngựa rời đi, Phật Tịch chống tay duỗi lưng mệt mỏi ló đầu ra nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy hai con sư tử lớn trước cửa phủ Thần vương.
[Mỗi lần nhìn thấy hai con sư tử đá này, ta muốn phủ tú cầu đỏ lên nó.]
Sau đó tự mình cười ha ha một lúc.
Thủ vệ ở cổng có vẻ một lời khó nói hết, sao bọn họ cảm thấy vương phi này có vẻ không thông minh lắm?
Phật Tịch vừa đi vào phủ Thần vương đã bị Bắc Minh Thần đưa tay ôm vào lòng, nàng quay đầu nhìn lại: "Sao ngài lại ở đây?"
"Ta lo lắng cho nàng."
Phật Tịch mở tay Bắc Minh Thần ra, đỡ hắn đi thẳng về phía trước, khẽ nói: "Ta có gì phải lo chứ?"
Bắc Minh Thần cười cười, nắm tay Phật Tịch chặt hơn.
"Qua mấy hôm nữa quốc sư Ninh Trường quốc sẽ đến đây cầu hòa, ta dẫn nàng đi xem náo nhiệt."
Phật Tịch quay đầu đi, hưng phấn gật đầu.
[Xem náo nhiệt à, ta thích nhất.]
*
"Vương gia, ngài nhanh chút, đi trễ không giành được chỗ đẹp đâu."
[Chậm rãi ung dung, sao giống nữ nhân vậy.]
Bắc Minh Thần vừa bước chân ra cửa phủ, lúc nghe thấy câu tiếng lòng này suýt chút nữa đã bị trượt chân, thân thể hơi lảo đảo.
Phật Tịch tỏ vẻ ghét bỏ đi lên đỡ Bắc Minh Thần, cúi đầu nhìn cánh cửa: "Cúi đầu, nhìn đường, nhìn ta làm gì? Có đường đi trên mặt ta à?"
[Đúng là yếu đuối không thể tự lo.]
[Còn ngốc đến mức khiến người ta ói máu.]