Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 63.1: Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, sẵn sàng
Cập nhật lúc: 2025-02-27 08:52:08
Lượt xem: 3
Lời này vừa nói xong, sắc mặt Bắc Minh Hoài và Ninh Nhàn Uyển thay đổi.
Phật Tịch mỉm cười đi lên trước: "Sáng sớm chỉ đùa với hai người thôi, chắc hai người sẽ không tính toán đúng không?"
[Haiz, đánh chó phải nể mặt chủ chứ, rõ ràng hôm nay Ninh Nhàn Uyển dẫn theo chỗ dựa tới, nhưng chỗ dựa của ta còn đang nằm trên giường.]
[Chỗ dựa không đáng tin cậy chút nào.]
Tiếng cười sang sảng của Bắc Minh Hoài vang lên: "Thần vương phi đúng là hài hước, đương nhiên sẽ không rồi."
Ninh Nhàn Uyển cũng vội đáp: "Đương nhiên là không."
Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
[Hai người này khác lạ thật, cả người lộ vẻ xấu xa.]
[Giống như người gây hại, gậy quấy phân.]
Bắc Minh Thần vừa đi đến cửa sảnh nghe vậy, liên tục ho khan: "Khụ khụ khụ..."
Phật Tịch vội đứng lên đi ra ngoài, nhìn thấy Bắc Minh Thần đưa tay chống cây cột khẽ ho khan. Nàng đi qua đỡ cánh tay Bắc Minh Thần, vươn tay vuốt thuận khí cho hắn.
"Sao ngài lại ra đây?"
[Không biết sức mình bao nhiêu à, còn đi ra lòe người.]
Bắc Minh Thần thả tay chống cột ra đặt lên tay Phật Tịch, quay đầu lại ánh mắt ôn hòa, lời nói lại yếu ớt: "Ta không sao, đừng lo lắng."
Phật Tịch vội vàng đỡ Bắc Minh Thần đi đến sảnh đường.
[Đột nhiên Bắc Minh Thần dịu dàng như thế khiến cho ta ngại mắng hắn.]
[Hừ, dù sao trong lòng ta cũng đang lén mắng hắn.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-63-1-mot-hai-ba-bon-nam-sau-bay-tam-san-sang.html.]
Bắc Minh Thần cười khẽ đến mức không thể nhận ra, mắng thầm cũng được, nhưng chỉ có thể mắng mình hắn. Như vậy chứng minh Phật Tịch để hắn trong lòng.
Hai người đi vào sảnh đường, Bắc Minh Thần gật đầu: "Thái tử điện hạ."
Bắc Minh Hoài cất giọng ôn hòa: "Thân thể Thần vương mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Phật Tịch đỡ Bắc Minh Thần ngồi xuống, lúc nghe nói câu này chợt liếc mắt.
[Biết nên nghỉ ngơi nhiều hơn thì ngươi đừng làm phiền. Đến một lần hai người, ngay cả lễ vật cũng không mang, không có ý thức của người đến thăm bệnh gì cả.]
[Bọn họ đang nghĩ gì đó?]
Bắc Minh Thần nắm chặt tay Phật Tịch, ra hiệu nàng đừng xúc động, sao hắn lại có cảm giác Phật Tịch muốn đánh hai người này?
Ninh Nhàn Uyển nhìn thoáng qua tay của hai người, con ngươi tối xuống, nhưng nàng ta nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành Thái tử phi, đến lúc đó Bắc Minh Thần và Phật Tịch gặp nàng ta phải hành lễ, trong lòng lại đắc ý.
Phật Tịch nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Nhàn Uyển đã biết trong đầu nàng ta đang nghĩ gì, dù sao nàng cũng thường làm chuyện này.
[Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao Ninh Nhàn Uyển thích mặc đồ màu heo Peppa nhỉ, ta thấy nàng ta mặc mấy lần rồi.]
[Chẳng lẽ bị ta nói trúng, Ninh Nhàn Uyển là heo thành tinh?]
[Nhưng bé heo Peppa đáng yêu như vậy, Ninh Nhàn Uyển thế này, ừm, chắc chắn nàng ta là đồ giả.]
Giờ phút này Bắc Minh Thần vừa khó chịu lại muốn cười. Nếu cười thì không lịch sự với Bắc Minh Hoài và Ninh Nhàn Uyển, thân thể của mình sẽ đau đớn hơn. Nếu không cười thì khiến cho trong lòng người ta ngứa ngáy khó nhịn, sao Phật Tịch lại đáng yêu như vậy thế?
Cảnh tượng lại trở nên lúng túng lần nữa, chỉ có Bắc Minh Thần và Phật Tịch thỉnh thoảng xoắn tay với nhau.
[Đúng là đến thăm người bệnh lại không có lời hay gì để nói cả, chẳng phải như thế quá lúng túng à?]
Nàng nghĩ vậy đầu óc nhảy số, lén duỗi tay mình ra muốn nhéo Bắc Minh Thần để hắn giả bệnh.
Bắc Minh Thần đã nhận ra, nhanh tay lẹ mắt túm tay Phật Tịch, khẽ lắc đầu, ra hiệu nàng đừng như thế. Hắn không muốn cười, đau lắm.