Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 62.1: Là cười không tiện để người khác thấy à?

Cập nhật lúc: 2025-02-23 10:11:39
Lượt xem: 6

 

Bắc Minh Thần chuẩn bị trong lòng, đây là Phật Tịch tự tay nấu cho hắn, còn định tự tay đút cho hắn ăn.

Đây không phải cho heo ăn, đây không phải cho heo ăn, sau khi tự mặc niệm ba lần mới há miệng ra.

Nhưng bất chợt nghe thấy Phật Tịch nói ra câu nói kia, suýt chút nữa không nhịn được đã phun ra. Sau đó, hắn mím chặt môi, thậm chí khi nhìn canh bí đỏ đặt bên môi hắn còn không muốn nuốt nước bọt.

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần không há mồm, ánh mắt liếc nhìn thìa canh bí đỏ, cánh môi giật giật.

[Chắc không khó ăn như thế đâu nhỉ?]

[Nhưng nhìn qua đúng là không thể ăn được.]

Nàng nghĩ vậy rụt thìa về, đặt trước mặt dùng mũi ngửi.

[Ừm, có thể ngửi thấy mùi bí đỏ.]

"Vương gia, ngài nếm thử đi. Lúc ta làm rất để tâm, cho rất ít muối."

Bắc Minh Thần giống như là nghe thấy chuyện gì không thể tin được, khiếp sợ nhìn lại: "Bổn vương đã đọc nhiều sách, vương phi đừng lừa gạt ta."

Sau đó hắn chăm chú nhìn Phật Tịch, nghi hoặc không thôi: "Trong canh bí đỏ cần cho muối à?"

Phật Tịch cười nhẹ nhàng mà yêu kiều: "Trong canh bí đỏ không... Cần cho muối à?"

Bắc Minh Thần nghe vậy vô thức nhích ra sau, cả người đầy vẻ kháng cự.

Phật Tịch nhìn bồn trong tay, lại nhìn Bắc Minh Thần đang lùi lại, nở nụ cười xấu xa.

[Trong tình cảnh này không hiểu sao muốn nói một câu.]

[Đại Lang, nào, uống thuốc đi.]

Bắc Minh Thần hơi sững sờ, nàng đang nói gì thế? Nhưng khi nhìn thấy Phật Tịch nở nụ cười xấu xa, thân thể còn run lên, chắc là sắp phát bệnh nữa rồi.

"Đêm hôm khuya khoắt, xin vương phi hãy bình thường một chút, đừng dọa người."

Ánh mắt Phật Tịch u oán nhìn sang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-62-1-la-cuoi-khong-tien-de-nguoi-khac-thay-a.html.]

[Ngươi có bản lĩnh thì quản đầu óc của ta đi, để nó đừng suy nghĩ bậy bạ.]

Sau khi phản ứng kịp thì nàng cười ngọt ngào, yêu kiều nói: "Vương gia, nào, há mồm... A." Nói xong còn mở miệng mình ra.

Trên mặt Bắc Minh Thần lộ vẻ vui mừng, nếu nàng vẫn luôn như bây giờ thì tốt biết bao nhiêu?

Hắn không kìm lòng được há miệng ra, trên mặt đang nở nụ cười, sau khi nếm canh bí đỏ thì sắc mặt dần thay đổi.

Phật Tịch rất có thiên phú, có thể tìm người dạy nàng chế độc thế nào.

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần ăn một miếng, khóe môi khẽ cong lên nụ cười, vẻ mặt vui vẻ ngọt ngào nói: "Mau nói ăn ngon đi."

Bắc Minh Thần khó khăn mới nuốt xuống, chỉ vào nước trà trên bàn, giọng nói khàn khàn: "Cho ta uống nước."

Phật Tịch bưng nước trà cho Bắc Minh Thần, quan sát thầm nói: "Ngài uống chậm một chút."

Bắc Minh Thần cảm động nhận chén trà, Phật Tịch chỉ có thói xấu là nói năng chua ngoa. Trừ chuyện đó ra nàng đối xử với hắn rất tốt, còn nấu cơm cho hắn. Hắn nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy canh bí đỏ kia rất ngon. Hơn nữa, còn là Phật Tịch tự tay đút cho hắn ăn.

"A..." Bắc Minh Thần đặt chén trà trong tay xuống, há miệng ra.

Phật Tịch thấy thế cười rạng rỡ, vội múc một muỗng lớn cho vào miệng hắn.

[Haiz...]

[Ăn nhếch nhác quá, dính đầy miệng.]

Bắc Minh Thần liếm môi, muốn liếm sạch canh bí quanh môi.

[Đúng là càng liếm càng bẩn.]

Phật Tịch dùng hai ngón tay cầm khăn gấm đưa Bắc Minh Thần, còn mình nhích ra xa, giọng điệu không rõ: "Lau đu..."

Trong lòng Bắc Minh Thần cảm động không thôi, Phật Tịch đúng là rất biết chăm sóc người. Hắn đã nhận ra Phật Tịch cũng rất yêu hắn

 

 

 

Loading...