Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 56.2: Đương nhiên bao quanh là hương trà sữa nồng nàn
Cập nhật lúc: 2025-01-15 22:21:18
Lượt xem: 20
Muỗi còn chưa dứt lời, Phật Tịch có cảm giác có người vỗ vai mình một cái. Ngay sau đó vang lên tiếng của Lâm vương phi: "Phật Tịch, trên người muội có con muỗi, ta giúp muội đập chết rồi."
Phật Tịch dở khóc dở cười, sắc mặt liên tục thay đổi, cười ngượng ngùng: "Ha ha ha... Cảm ơn."
Sau đó, nàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm mặc niệm cho con muỗi một giây, lên đường bình an.
Haiz, nàng hứa hẹn chưa đến nửa canh giờ mà con muỗi đã bị người ta đánh chết. Nhưng con muỗi xui xẻo kia cũng không làm ảnh hưởng đến việc sau này nàng kéo những con muỗi khác nhập bọn.
Sau một loạt tiếng vó ngựa vang lên từ xa mà đến, Phật Tịch mở mắt, thấy đại đội đi săn trở về.
"Hoàng thượng trở về."
Không biết ai hô một tiếng, đám người vội đứng dậy hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng thượng xoay người xuống ngựa, trên mặt đầy nụ cười: "Ha ha, miễn lễ bình thân."
"Tạ Hoàng thượng."
Toàn bộ vương gia và thế gia công tử thế gia công tử đều xoay người xuống ngựa, trên lưng treo động vật nhỏ.
Hoàng thượng ngồi trên cao, bưng chén trà lên nhấp một hớp, nhìn xem những công tử thế gia kia đưa con mồi cho ai. Nếu như có người không hợp tâm ý của ông thì ông sẽ tứ hôn chia rẽ bọn họ.
Nam nhân đã thành thân vì mặt mũi của chính thê nên đưa con vật mình săn được cho các nàng. Sau đó, cầm con vật thừa ra đưa cho người mình ái mộ.
Lâm vương phi ở bên cạnh Phật Tịch cũng thế.
Lâm vương phi đưa tay nhận thỏ rừng Lâm vương đưa cho mình, là một con màu đen xám. Lâm vương phi cười vui vẻ, còn chưa nói gì đã thấy Lâm vương đi qua bên cạnh nàng ấy, đưa con thỏ trắng trong ngực cho một vị thiên kim tiểu thư.
Phật Tịch liếc mắt thấy Lâm vương phi sắp khóc, nước mắt rưng rưng ở hốc mắt. Nàng muốn mở miệng an ủi, nhưng lại không biết nói thế nào.
Chỉ thấy Lâm vương phi ngẩng đầu lên, dường như tự nói, lại như hỏi Phật Tịch ở bên cạnh: "Mỗi ngày ngẩng đầu lên, muội nói ngoài bầu trời là gì nhỉ?"."
Phật Tịch thuận theo ánh mắt của Lâm vương phi nhìn lên trời, ngoài trời chính là mặt ngoài của trái đất, đương nhiên xung quanh là hương trà sữa bồng bềnh.
Nàng cúi đầu xuống khẽ nói: "Tỷ tỷ, tỷ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-56-2-duong-nhien-bao-quanh-la-huong-tra-sua-nong-nan.html.]
"Ta không sao, đã quen rồi."
Phật Tịch gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh. Lúc này mới phát hiện Bắc Minh Thần vẫn chưa trở về, nàng hơi tò mò.
Hoàng thượng cũng đã nhận ra, nói với thị vệ: "Sao Thần vương điện hạ còn chưa trở về?"
Thị vệ quỳ xuống đất hành lễ: "Bẩm Hoàng thượng, Thần vương điện hạ đi vào sâu trong rừng. Nói, nói là..."
"Thần vương nói gì?" Sắc mặt Hoàng thượng thay đổi.
"Thần vương điện hạ nói ngài ấy muốn săn một con hổ, đưa đến cho Thần vương phi."
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người sụt sịt. Không phải vì Bắc Minh Thần đi bắt hổ, mà vì bắt hổ lại muốn tặng cho Thần vương phi.
Chuyện này hơi sỉ nhục người, Thần vương ví von Thần vương phi giống cọp cái à?
Phật Tịch mấp máy môi, Bắc Minh Thần thú vị thật, lại đi săn hổ cho nàng thật.
Trên mặt Hoàng thượng hiện lên vẻ tức giận, trầm giọng nói: "Làm liều, mau dẫn người đi xem thử."
"Vâng." Sau khi thị vệ hành lễ thì đứng lên, bước nhanh qua bên cạnh.
Phật Tịch thấy dáng vẻ lo lắng của Hoàng thượng, trong lòng cũng lo lắng, dường như săn hổ rất nguy hiểm.
Chẳng biết từ lúc nào, Bắc Minh Hoài đến cạnh Phật Tịch, khẽ an ủi: "Thần vương phi đừng quá lo lắng, Thần vương không sao đâu."
Phật Tịch khẽ gật đầu: "Đa tạ Thái tử quan tâm."
Sau khi Bắc Minh Hoài gật đầu, y đi lướt qua người Phật Tịch. Một cơn gió thổi đến làm bay lọn tóc của nàng, Bắc Minh Hoài ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Ánh mắt của y rụt lại, sau đó bình tĩnh đi về phía Ninh Nhàn Uyển.