Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 152.2: Nơi long mạch
Cập nhật lúc: 2025-12-30 15:16:52
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam Âm lo lắng, miệng liên tục lẩm bẩm: "Hai đứa nhỏ thật là, Khê Nhi còn đang mang thai, chớ đùa nghịch quá trớn!"
Nói xong, Nam Âm định xem xét.
Bỗng nhiên Ngôn Dận giữ c.h.ặ.t lấy cánh tay Nam Âm, khuyên nhủ: "Nàng đừng tới quấy rầy chúng, tuy tính cách Khê Nhi bộp chộp, nhưng Bắc Minh Thần vốn là trầm , nhất định sẽ giữ chừng mực."
Nam Âm gật đầu, bà cúi xuống bàn tay đang đặt cánh tay , lặng lẽ rút tay một cách tự nhiên.
Ngôn Dận thu tay về, nghiêng nhường lối: "Chúng Ngự Hoa Viên ."
Nam Âm khẽ gật đầu, nhấc chân bước lên phía .
Ngôn Dận sóng bước bên cạnh Nam Âm, thỉnh thoảng đưa mắt nghiêng khuôn mặt bà. Chuyện bà và Nam Âm (nguyên chủ) hoán đổi xác, đại sư cho ông . Vậy nên, Khê Nhi chính là con của ông và Nam Âm.
"Nàng... ở thế giới bên , sống như thế nào?"
Nam Âm khẽ mỉm : "Thế giới đó , phân biệt cao thấp sang hèn, đều bình đẳng như ."
Khóe môi Ngôn Dận hiện lên ý : "Vậy chắc hẳn nàng sống vui vẻ."
Nam Âm gật đầu xác nhận.
Hai cứ thế song song, ai thêm lời nào nữa.
*
Ở cổng thành Lăng Khê quốc, Nam Âm nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, hồi lâu nỡ buông .
Trong lòng Phật Tịch cũng rất luyến tiếc, mới tới, nàng thật chẳng rời xa, nhưng hành trình đầy rẫy hiểm nguy, võ công, mang theo bà e là .
"Mẹ, cứ ngoan ngoãn ở Lăng Khê quốc nhé, đừng chạy loạn, đợi chúng con dẹp yên An Chuẩn quốc sẽ đón qua đó."
Nam Âm dở dở , nhưng vẫn phối hợp với Phật Tịch, bà gật đầu : "Các con đường chú ý an , tới nơi thì nhớ gọi điệ... , nhớ thư về nhé."
Phật Tịch bật một tiếng, gật đầu lia lịa.
Bắc Minh Thần tiến tới: "Mẫu yên tâm, nhất định con sẽ bảo vệ cho Khê Nhi, cũng xin mẫu hãy ở Lăng Khê quốc thêm vài ngày."
Nam Âm gật đầu, đặt bàn tay Phật Tịch tay Bắc Minh Thần: "Bụng của Khê Nhi ngày một lớn , việc gì cần thiết thì đừng để con bé ."
Nói xong, bà cả hai: "Đã rõ ?"
Phật Tịch gật đầu.
Bắc Minh Thần cũng cung kính: "Mẫu yên tâm."
Nam Âm chỉnh y phục cho Phật Tịch: "Mau xuất phát thôi, bọn Giản Triều còn đang đợi kìa, đường nhất định cẩn thận."
"Vâng..."
Bắc Minh Thần bế Phật Tịch lên xe ngựa, nàng vén rèm cửa sổ, vẫy tay chào Nam Âm.
"Mẹ, con đây!"
Nam Âm cũng mỉm vẫy tay: "Chú ý an , cẩn thận cái bụng đấy, ?"
Cỗ xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Phật Tịch ló đầu ngoài: "Mẹ, con , mau về ."
Đi một quãng xa, Bắc Minh Thần mới kéo Phật Tịch trở : "Chúng sẽ sớm gặp thôi."
Phật Tịch gật đầu, đảo mắt ngoài một lượt mới buông rèm xuống, sang Bắc Minh Thần.
"Ta phái đám chuột Mickey thám thính đường xá , nhưng để tránh sai sót, cũng nên cử dò xét thêm."
Bắc Minh Thần vuốt ve mái tóc nàng: "Nàng yên tâm..."
Phật Tịch tựa chân Bắc Minh Thần, thêm gì nữa.
Lát , Bắc Minh Thần nhận Phật Tịch ngủ . Hắn mỉm nuông chiều, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, đắp chăn cho nàng mới nhắm mắt dưỡng thần.
Phật Tịch đang ngủ say thì tiếng đ.á.n.h cho tỉnh giấc, nàng vội vàng mở mắt.
Giọng ấm áp của Bắc Minh Thần vang lên: "Nàng tỉnh !"
Phật Tịch vẫn còn ngái ngủ, khẽ "ừm" một tiếng dậy: "Bên ngoài chuyện gì thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-152-2-noi-long-mach.html.]
Bắc Minh Thần xoa bóp cho nàng: "Có mấy kẻ mắt tới gây sự, bọn chúng phiền nàng nghỉ ngơi ?"
Phật Tịch vươn vai một cái: "Cũng hẳn."
Nói xong nàng vén rèm lên: "Trời tối mịt !"
Bắc Minh Thần kéo nàng trở lòng : "Đợi giải quyết xong xuôi, chúng sẽ tới khách điếm nghỉ ngơi."
Phật Tịch gật đầu...
Một lát , giọng của Bắc Minh Vũ từ bên ngoài vọng : "Đại ca, giải quyết xong hết ."
Bắc Minh Thần đáp: "Xuất phát tới khách điếm."
"Rõ..."
Cứ như thế, đoàn dừng dừng, chẳng khác nào đang vượt ải diệt quái, dọc đường gặp đủ loại "yêu ma quỷ quái", trải qua muôn vàn gian nan...
Thôi thì mặc kệ , mọi người chỉ cần cuối cùng họ cũng bình an tới An Chuẩn quốc là .
Vừa mới tới Thần Vương phủ, Thiết Trụ lao v.út như bay.
"Gâu... gâu... Tịch... tỷ…"
Nghe cái giọng kéo dài còn cao v.út , Phật Tịch nổi hết cả da gà. Nhìn Thiết Trụ đang lao như điên về phía , nàng đưa tay ngăn : "Dừng!"
Thiết Trụ khựng hai chân , Phật Tịch bước qua mặt , rưng rưng nước mắt. Chẳng lẽ tình yêu Tịch tỷ dành cho nó tan biến thật ?
Tòng Tâm cũng tiến lên: "Tham kiến Vương phi, tham kiến Vương gia, tham kiến tiểu Vương gia, tham kiến Nhị hoàng t.ử."
Phật Tịch mỉm : "Mau lên ."
Tòng Tâm dậy, tiến tới đỡ lấy Phật Tịch.
Phật Tịch Bắc Minh Thần còn cùng Bắc Minh Vũ và Giản Triều bàn bạc đại sự, buông tay : "Chàng , để Tòng Tâm đỡ trong là ."
Lam Thiên tiến lên hai bước, Bắc Minh Thần đỡ lấy Phật Tịch: "Để đỡ Vương phi trong."
Phật Tịch mỉm , với nàng : "Lam Thiên tỷ, tỷ cứ gọi tên là ."
Lam Thiên thì ngẩn : "Như ?"
Phật Tịch nghiêng về phía Lam Thiên, liếc Giản Triều một cái khẽ nói: "Hay là tỷ cứ theo Giản Triều gọi muội một tiếng đại tẩu cũng !"
Mặt Lam Thiên đỏ bừng: "Vương phi..."
Phật Tịch khẽ, để hai họ dìu trong vương phủ.
Bắc Minh Thần theo bóng lưng Phật Tịch khuất dần, mới sang nói với đám người Bắc Minh Vũ: "Tới thư phòng."
Buổi tối, khi Phật Tịch tắm rửa xong, nàng mặc một bộ trung y mỏng manh, gương đồng ngắm nghía cái bụng của .
[Đã tròn như quả bóng !]
Bắc Minh Thần đẩy cửa bước , thấy Phật Tịch đang nhìn bụng , mỉm tiến ôm nàng từ phía , bàn tay to lớn đặt lên bụng nàng.
"Nàng đang gì thế?"
Phật Tịch bóng Bắc Minh Thần trong gương, : "Bụng càng lúc càng lớn, mới hơn bốn tháng mà thế , thêm sáu tháng nữa thì sẽ to đến mức nào đây?"
Ánh mắt Bắc Minh Thần dừng bụng nàng: "Là song thai, đương nhiên bụng sẽ lớn hơn bình thường."
Nói xong, dắt nàng nghỉ ngơi, cẩn thận đắp chăn cho nàng: "Ngủ thôi nào..."
Phật Tịch đáp, khép hờ đôi mi.
Bắc Minh Thần đặt một nụ hôn lên trán nàng, mới dậy tắm rửa.
Sáng hôm , Phật Tịch mơ màng thấy trong phòng tiếng động, nàng ngái ngủ mở mắt , thấy Bắc Minh Thần ăn mặc chỉnh tề.
Nàng ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối mịt, thắc mắc hỏi: "Sao dậy sớm thế?"
Bắc Minh Thần tiếng bèn bước tới xổm xuống cạnh giường: "Là nàng thức giấc ?"
Phật Tịch gật đầu: " ..."