Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 151.2: Vậy mà con lại tổ chức cho nhân viên đình công?

Cập nhật lúc: 2025-12-27 14:57:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Âm vậy tăng thêm sức: "Con cũng giỏi thật đấy!"

Phật Tịch nhe răng kêu đau: "Đau đau đau... Mẹ... ơi, đau, nhẹ tay chút."

Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch, thấy Ngôn Âm buông tay , lập tức giúp Phật Tịch xoa xoa lỗ tai.

Phật Tịch bĩu môi, lầm bầm bất bình: "Chẳng chỉ là nổ một cái nồi thôi ? Có cần đến mức ?"

Ngôn Âm liếc xéo Phật Tịch một cái.

Phật Tịch lập tức nuốt ngược lời định trong, chớp mắt rồi nói: "Mẹ, con , đây là thời cổ đại, phận tượng trưng cho địa vị đó. Sau đối xử với con một chút, con bảo đảm sẽ ăn sung mặc sướng."

Ngôn Âm vết thương cánh tay , ngước mắt Phật Tịch: "Cảm ơn, nhưng thích ăn cay, uống ngọt."

Phật Tịch hì hì, lập tức chạy lên phía ôm cánh tay Ngôn Âm, nhíu mày: "Bắc Minh Thần, mau tìm thái y băng bó vết thương."

Bắc Minh Thần lướt qua, gật đầu đáp: "Được..."

Sau khi Bắc Minh Thần ngoài, Ngôn Âm về phía Phật Tịch, ánh mắt lộ rõ vẻ yêu thương: "Nó đối xử với con ?"

Phật Tịch đang kiểm tra vết thương, thấy câu thì ngạc nhiên, xoay đối diện với Ngôn Âm: "Ai cơ? Bắc Minh Thần ạ?"

Ngôn Âm khẽ ừ một tiếng.

Phật Tịch mỉm hạnh phúc: "Hắn đối với con ạ. Mẹ, lúc nãy cũng thấy đó, con rể của đối xử với con cực kỳ luôn."

Ngôn Âm gật đầu, xoa đầu Phật Tịch: "Nó đối xử với con là . Nếu nó dám với con, sẽ đưa con ."

Phật Tịch nhìn thấy nỗi lo lắng sâu sắc trong mắt Ngôn Âm, trong lòng nàng ấm áp hẳn lên. Nàng nhào lòng , nũng cọ cọ: "Mẹ, thế còn con thì ? Bây giờ con đang m.a.n.g t.h.a.i , đến lúc đó đứa bé thế nào?"

Ngôn Âm vuốt tóc Phật Tịch: "Đứa bé , con thì giữ , thì cứ để cho nó."

Phật Tịch tiếp tục nũng nịu: " hắn là Vương gia mà, lỡ như hắn cho con thì ? Đây xã hội pháp trị ?"

Ngôn Âm vỗ vai Phật Tịch, mỉm : "Yên tâm , chỉ cần con rời khỏi , thể đưa con bất cứ lúc nào."

Phật Tịch gật đầu: "Vâng ạ..."

Ngôn Âm nâng đầu Phật Tịch lên, nàng : " mà con cũng đừng mà vô lý quá nhé? Nó với con thì con cũng với nó. Hai ở bên thấu hiểu lẫn , con đừng giở tính trẻ con , ?"

Phật Tịch bĩu môi, tủi : "Mẹ, con ."

Ngôn Âm bật : "Con thế nào chẳng lẽ . Nó là Vương gia một nước, ở thế giới phận tôn quý, tự nhiên sẽ một vài thói quen , con cũng nên bao dung cho nó nhiều một chút."

Phật Tịch gật đầu: "Con ạ."

Ngôn Âm sờ mặt Phật Tịch, về phía bụng nàng: "Mấy tháng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-151-2-vay-ma-con-lai-to-chuc-cho-nhan-vien-dinh-cong.html.]

Phật Tịch thẹn thùng , đưa tay vuốt bụng nhô cao: "Hơn ba tháng ."

Ngôn Âm: "Ốm nghén nặng ?"

Phật Tịch gật đầu đầy ấm ức: "Nặng lắm ạ, con kể , mấy hôm con cứ ăn là nôn, con gầy ..."

Bắc Minh Thần ngoài phòng, những câu chuyện nhà hai người nói với truyền vào tai hắn, khóe môi hắn vô thức cong lên.

Đồng thời, cũng thầm nghĩ trong lòng, để khôi phục phận cho Ngôn Âm. Chuyện hoán đổi linh hồn quá đỗi hoang đường, đích trải qua sẽ tin nổi, hơn nữa còn dễ gây hoảng loạn.

Thái y cung kính một bên, ông lén Bắc Minh Thần mấy , thấy hắn đang trầm tư suy nghĩ, hiểu vì họ trong mà ngoài cửa thế ?

Thái y khẽ nhắc nhở: "Thần Vương điện hạ?"

Bắc Minh Thần hồn, đưa tay gõ cửa phòng, đợi bên trong truyền đến tiếng đáp lời, hắn mới đẩy cửa bước .

Thái y hành lễ xong thì kiểm tra và băng bó vết thương cho Ngôn Âm.

Phật Tịch một bên, rướn cổ theo.

Bắc Minh Thần bước lên hai bước nắm lấy tay Phật Tịch, nàng ngước đầu mỉm nhìn hắn.

Sau khi thái y băng bó xong thì hành lễ: "Cơ thể Hoàng thượng gì đáng ngại, chỉ bị thương nhẹ, thần sắc t.h.u.ố.c ngay đây."

Nói xong khom lùi ngoài.

Đợi cửa đóng , Phật Tịch tiến lên chỉnh gối để Ngôn Âm dựa cho thoải mái.

Ngôn Âm dựa xong về phía Bắc Minh Thần: "Thần Vương điện hạ..."

Bắc Minh Thần nhanh chóng tiến lên cạnh Phật Tịch, cúi : "Mẫu cứ gọi con là Bắc Minh Thần là ."

Ngôn Âm gật đầu: "Tiểu Khê từ nhỏ tính tình tùy tiện, còn vô tri, chỗ nào , mong con bao dung nhiều hơn."

Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch: "Khê Nhi rất tốt."

Ngôn Âm thể sự yêu thương trong mắt Bắc Minh Thần, ít nhất là lúc , hắn thực sự yêu Tiểu Khê.

"Ta thể nhìn được hiện giờ con yêu Tiểu Khê, nhưng cả đời dài lắm. Nếu con còn thích Tiểu Khê nữa, hoặc con bé điều gì khiến con phản cảm, cầu xin con đừng tay đ.á.n.h nó."

Bắc Minh Thần siết c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, kiên định : "Sẽ ngày đó, chuyện như tuyệt đối sẽ xảy ."

Ngôn Âm gật đầu, tiếp tục : "Ta tin con, nhưng vẫn , nếu con cần Tiểu Khê nữa, phiền con nhờ đến báo cho , hoặc báo cho cha của nó. Chúng sẽ đến An Chuẩn quốc để đón Tiểu Khê về."

 

Loading...