Bắc Minh Thần cười cưng chiều, xoa đầu Phật Tịch, nắm tay nàng theo đạo nhân.
Lúc hắn rời , nghiêng đầu nói với mọi người: "Mọi người mau dưỡng thương ."
Mọi người thấy đạo nhân là người bên phe mình, bọn họ gật đầu rồi được thị vệ đỡ tịnh dưỡng.
Phật Tịch và Bắc Minh Thần theo đạo nhân vào trong tẩm điện.
Nàng đỡ Bắc Minh Thần xuống, rót một chén nước đưa cho hắn, lại rót một chén nước đưa qua cho đạo nhân.
Đạo nhân nhìn chén trà trước mắt, mỉa mai nói: "Sau khi gả càng lúc càng dáng rồi, giống như trước đây làm gì cũng vội vội vàng vàng."
Phật Tịch cười, tay lại dùng sức, trong phút chốc chén trà trong tay vỡ tan.
Đạo nhân phản xạ điều kiện lui về : "Ngôn Khê, chính là sư phụ của con, Bắc Minh Thần, ngươi mau chóng khống chế thê tử của mình ."
Bắc Minh Thần nhanh chóng đứng lên, kéo tay Phật Tịch, cẩn thận kiểm tra xem lòng bàn tay của nàng có bị thương . Lúc thấy Phật Tịch vẫn bình tĩnh, sốt ruột hỏi: "Đau lắm hả?"
Phật Tịch hồn...
[Trời đất, lại bóp nát chén trà thế chứ?]
Nàng khẽ ho mấy tiếng: "Chén vậy? Chất lượng kém như thế, chỉ cầm trong tay mà nó bỗng dưng vỡ nát, khiến sợ gần chết."
Đạo nhân tỏ vẻ hiểu nhưng nói huỵch toẹt .
Chỉ có Bắc Minh Thần phối hợp với nàng: "Ta cũng cảm thấy chén trà này chất lượng kém, vừa rồi cũng dám động chén trà ."
Phật Tịch chớp mắt: "Phu quân..."
Đạo nhân nhìn hai người chuẩn bị phát cơm chó, ông lên tiếng ngắt lời: "Nam Âm này phải Nam Âm ban đầu."
Ông vừa nói xong, Bắc Minh Thần và Phật Tịch trở nên tập trung lại, nhìn đạo nhân hiệu ông nói tiếp.
Đạo nhân nhìn Nam Âm nằm giường, lại nhìn Bắc Minh Thần và Phật Tịch, ông quyết ̣nh giấu chuyện ở kiếp trước.
"Bà ấy, vốn là Ngôn Âm, là đứa bé được Ngôn Dận nhặt , bởi vì..."
"Khoan đã, khoan đã." Phật Tịch vội ngắt lời ông, nàng vỗ đầu mình, lại xoa lỗ tai, lúc này mới nói: "Làm phiền lặp lại lần nữa."
Đạo nhân bất đắc dĩ nói lại: "Nam Âm , từ nhỏ đã cướp thể của Ngôn Âm, lại đổi phận với Nam Âm thật. Ta nói vậy con đã hiểu rõ ."
Phật Tịch cảm giác nàng bị xem thường, khoát tay nói: "Đơn giản như vậy, con đã biết từ lâu rồi."
[Bắc Minh Thần, chàng chăm chú lắng nhé, buổi tối giải thích rõ ̀ng cho hiểu.]
Bắc Minh Thần cong môi, khẽ gật đầu.
Đạo nhân tỏ vẻ như hiểu hết, tiếp tục giải thích: "Ta giải thích cho con dễ hiểu, mụ thật sự là Ngôn Âm, mà Ngôn Âm bị con giết là công chúa Nam Âm của Nam Đồng quốc thật sự."
Phật Tịch "À..." mọt tiếng, tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu.
Đạo nhân nói tiếp: "Linh hồn đó cướp thể của Ngôn Âm, lại mê hoặc Nam Âm đưa mình đến lầu các. Hai người một lần mấy chục năm, trong mười mấy qua, bọn họ đã đổi phận."
Phật Tịch giống như đã hiểu: "Cho nên thể này của mẫu ?"
Đạo nhân gật đầu.
Phật Tịch hít một : "Nói cách khác, con vốn là người của thế giới này, chỉ là một linh hồn dị thế cướp thể của mẹ nên con mới bất đắc dĩ đến hiện đại?"
Đạo nhân vuốt râu gật đầu, giống như trẻ con dễ dạy.
Bắc Minh Thần tự hỏi: "Vậy vì mụ muốn giết Khê Nhi?"
Đạo nhân vậy dời mắt nhìn qua giường, mở miệng nói.
"Sau khi mụ đến, linh hồn của Ngôn Âm có chỗ để , đưa linh hồn Ngôn Âm đến hiện đại. Sau đó, mụ sinh Ngôn Khê, nhưng vừa đời đã bóp chết Ngôn Khê, lệnh cho quốc sư Ngôn Âm đưa thi thể Ngôn Khê hoàng cung ném ."
Ông nói xong nhìn Phật Tịch: "Là cứu con về, đưa con đến chỗ Nam Lạc, Nam Lạc lại đưa con lên chùa. Ta sợ con ở trong chùa, này tính cách rụt rè nhút nhát nên đưa linh hồn con đến hiện đại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-150-2-su-phu-ngai-con-kiem-chuc-chay-doanh-so-nua-a.html.]
"Mà Phật Tịch sống con chỉ là một sợi râu của mà thôi."
"Mé chứ..."
Phật Tịch nói to: "Vậy con về lần nữa là do sư phụ sắp xếp à?"
Đạo nhân gật đầu, bỗng nhiên mắng Phật Tịch: "Ta để hai con quen bồi dưỡng tình cảm trong mộng, con lại nói muốn ở cạnh Bắc Minh Thần. Thật vất vả mới nói tên, nói tên Phật Tịch thì thôi, vậy mà con lại nói gì mà Ninh Uyển Nhi?"
Phật Tịch chột sờ mũi, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Nói như , quyển tiểu thuyết não ̀n con xem do sư phụ viết à?"
Ánh mắt đạo nhân nhìn xung quanh: "Đi , phải triệu hồi mẫu con về, để mẫu con xử lý con."
Phật Tịch xem thường ngẩng đầu lên.
Sau khi đạo nhân thi pháp xong, người nằm giường bệnh chậm ̃i mở mắt .
Phật Tịch duỗi cổ.
Nữ nhân nhìn Phật Tịch, ánh mắt ôn hòa, rõ ̀ng gương mặt, quần áo y hệt nhưng linh hồn đổi trông rất khác .
Chỉ vừa nhìn, Phật Tịch đã biết nữ nhân này là mẹ.
Ngôn Âm nhìn Phật Tịch, cười, dịu dàng mở miệng: "Tiểu Khê?"
Phật Tịch gật đầu, rưng rưng nước mắt: "Mẹ..."
Nói xong qua đỡ Ngôn Âm dậy.
Ngôn Âm nhìn lướt qua Phật Tịch, nhìn bụng nàng nhô lên.
Phật Tịch nhận , vội kéo y phục, lui mấy bước nhanh chóng quỳ mặt đất, run rẩy nói: "Mẹ... Mẹ..."
Bắc Minh Thần thấy thế, nhanh chóng quỳ xuống với Phật Tịch, giọng nói chột dạ: "Mẫu ..."
Ánh mắt Ngôn Âm nhìn lướt qua hai người, đó hét lớn.
"Ngôn Khê, con mới 18 tuổi!"
-----
Mọi người có lú khúc nào thì cmt cho mình biết nha, chứ mình cũng lú huhu