Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 146.1: Bị vứt bỏ chính là Phật Tịch

Cập nhật lúc: 2025-12-15 13:33:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nam Lạc há to miệng, xoa mặt Phật Tịch, mỉm cười nói: "Sau khi đại thúc con đưa trốn , chúng đến An Chuẩn quốc. Thứ nhất vì mẫu của là người An Chuẩn quốc, hai là vì An Chuẩn quốc và Nam Đồng quốc nước giếng phạm nước sông."

Phật Tịch gật đầu, nàng vô cùng ngóng chờ chuyện Nam Lạc sắp kể.

Nam Lạc: "Sau khi và Thi Hoành thu xếp xong mọi chuyện ở An Chuẩn quốc mới nhận nuôi một đứa bé, đứa bé là Thi Châu."

Phật Tịch vậy, theo bản năng há miệng , ánh mắt lóe lên.

[Chuyện này... Bất ngờ quá!]

Nam Lạc cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mấy năm đó chúng sống bình yên, ngay lúc nghĩ rằng những quyền mưu tính toán đã rời xa thì con xuất hiện."

Phật Tịch ngước mắt nhìn qua Nam Lạc, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc.

[Có ý gì?]

Nam Lạc chuẩn bị tinh thần, mấp máy môi vài lần, ngơ ngác biết nên nói thế nào.

Phật Tịch đỡ vai Nam Lạc, cúi đầu, khẽ hỏi thăm: "Lạc di, người có chuyện gì cứ nói ."

Nam Lạc nhắm mắt đó lại mở , giọng nói run rẩy: "Ta nhớ đó là một buổi tối, chúng vừa ngủ lại có tiếng đập cửa vang lên."

Phật Tịch giật mình, hít mũi đầu nhìn xung quanh.

[Sao cảm giác như đang chuyện ma, đáng sợ quá!]

[Bắc Minh Thần, biết chàng ở đó, chàng đừng xa đó.]

Tiếng lòng của Phật Tịch vừa dứt, chỉ thấy tiếng viên đá rơi xuống đất.

Tâm trạng hốt hoảng của Phật Tịch thả lỏng, từ nhỏ nàng đã sợ ma, hơn nữa là đặc biệt sợ. Lúc trước nếu mẹ nói được nàng thì sẽ lấy ma quỷ dọa nàng.

Giọng nói của Nam Lạc quanh quẩn bên tai của nàng: "Chúng cảnh giác mở cửa , phát hiện trước cửa có một đứa bé sơ sinh mới chào đời..."

(Dấu ngoặc này lại xuất hiện, là góc nhìn Thượng đế đó.)

Nam Lạc ngạc nhiên về phía Thi Hoành: "Đây là con nhà ai thế?"

Thi Hoành lắc đầu, nhìn xung quanh thấy ai, khom người ôm đứa bé: "Vào nhà trước ."

Nam Lạc gật đầu, đóng cửa lại đó ôm đứa bé vào phòng.

Thi Hoành nhẹ nhàng đặt đứa bé đã ngủ say lên giường, Nam Lạc qua, ngón tay chỉ vào mặt đứa bé, cười nói: "Đứa nhỏ này đáng yêu quá."

Thi Hoành cũng cười: "Đêm nay cứ như vậy trước , chờ trời sáng sẽ đưa nàng báo quan."

Nam Lạc gật đầu: "Cởi bớt khăn quấn cho nàng , buộc chặt như vậy đứa bé cũng khó chịu."

Thi Hoành cởi khăn quấn người đứa bé, chợt một phong thư rơi .

Ông cầm phong thư, giơ lên về phía Nam Lạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-146-1-bi-vut-bo-chinh-la-phat-tich.html.]

Nam Lạc đưa tay nhận phong thư, nhìn đứa bé , đó mở thư .

Lúc nhìn thấy nội dung trong thư, ánh mắt Nam Lạc lóe lên sát ý, nhưng trong phút chốc sát ý biến mất còn nữa.

Song, Thi Hoành thấy được, ông đứng lên nhận lá thư trong tay Nam Lạc. Chỉ thấy đó viết: Đứa bé chính là con gái của Nam Âm.

Thi Hoành mở to hai mắt, vội vàng bóc tờ giấy đầu tiên , nhìn tờ giấy thứ hai. Sau khi ông nhìn thấy, mặt có vẻ d.a.o động, ông đưa tờ giấy đến trước mặt Nam Lạc.

Nam Lạc cố bình tĩnh lại, nhìn lướt qua nội dung trong giấy: Đứa bé vừa đời, Nam Âm đã muốn bóp chết nàng. Quốc sư Ngôn Âm tuân mệnh của Nam Âm xử lý đứa bé .

Nam Lạc nhìn đến đây, bà cũng d.a.o động, bà đau lòng nhìn đứa bé .

Nam Âm quá ̀n nhẫn, g.i.ế.c hại tỷ , hạ độc phụ hoàng, bây giờ còn tay độc ác với con của mình như thế.

Hồi lâu , bà khàn giọng hỏi Thi Hoành: "Là ai? Là ai biết chết, còn biết ở An Chuẩn quốc?"

Thi Hoành lắc đầu, nhìn đứa bé vẫn còn đang ngủ say: "Không rõ, nhưng cảm thấy người này có ác ý."

Hai im lặng, có nhận nuôi đứa bé này trở thành vấn đề khó.

Hồi lâu , Nam Lạc mở miệng: "Đưa nàng vào chùa ."

Thi Hoành khó hiểu lại kinh ngạc: "Chùa à?"

Nam Lạc cúi đầu, đứa bé vô tội, nhưng con của bà bị Nam Âm g.i.ế.c c.h.ế.t, bây giờ bảo bà nuôi con của Nam Âm, bà thật sự làm được.

Thi Hoành im lặng hồi lâu, gật đầu, xem như đồng ý với Nam Lạc.

Trời đã sáng lên, Thi Hoành quấn kỹ đứa bé ôm khỏi nhà.

Nam Lạc đứng ở cửa nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi Thi Hoành lại, chỉ nhìn ông khuất bóng ở góc rẽ.

Thi Hoành đến chùa, nhẹ nhàng đặt đứa bé ở trước cửa chùa, đó trốn ở một bên nhìn người trong chùa ôm đứa bé , rồi mới thở dài một người rời .

Phật Tịch xong, thể cứng đờ, đầu rối loạn.

Nam Lạc thấy sắc mặt Phật Tịch trắng bệch, vội đỡ vai của nàng: "Tiểu Tịch?"

Phật Tịch chậm ̃i hoàn hồn lại, mê mang nhìn Nam Lạc ở trước mặt, lại đầu nhìn xung quanh. Trong lòng của nàng đầy sự phức ̣p và đau khổ.

Nam Lạc căng thẳng hỏi thăm: "Tiểu Tịch, Lạc di có lỗi với con."

Nam Lạc lo lắng hỏi thăm: "Tiểu Tịch, Lạc di có lỗi với con."

Đột nhiên Phật Tịch cười, nàng lắc đầu, ngay cả mẹ ruột còn thèm, có thể trách người khác.

Nàng lắc đầu, kéo tay Nam Lạc xuống khỏi vai mình, người thẳng về phía trước.

Nam Lạc tại chỗ nhìn bóng lưng cô đơn , trong lòng thầm nghĩ.

Tiểu Tịch, thật xin !

 

Loading...