Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 144.2: Phí Nguyệt và Lam Thiên gặp mặt
Cập nhật lúc: 2025-12-13 15:00:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Linh Tiêu đưa tay lung lay trước mặt nữ tử : "Tiểu thư, tiểu thư có nói ?"
Đồng thời thầm mắng trong lòng, vương gia sẽ đụng khiến nữ nhân này bị hỏng đầu chứ? Vậy chẳng phải tiêu rồi à? Như thế cần phải bồi thường bao nhiêu đây?
Nữ tử cố nín cười, thôi, nàng đã bị thương vậy rồi, trở về phải cẩn thận tính toán với người mới được.
Nàng nghĩ vậy lại rơi nước mắt: "Ngại quá, , chỉ là bị hù dọa."
Linh Tiêu gật đầu, đầu nhìn xung quanh, chỉ vào khách điếm cách đó xa: "Vậy tiểu thư có muốn khách điếm nghỉ ngơi ?"
Nữ tử trả lời Linh Tiêu mà nhìn thoáng qua nơi khác.
Ngay đó, có hai tỳ nữ đang ẩn núp ở góc khuất chạy .
"Tiểu thư, tiểu thư."
Tỳ nữ đỡ nữ tử dậy, nữ tử rất kiên cường lại yếu đuối với Linh Tiêu: "Tỳ nữ của đến, , ngài ."
Linh Tiêu gật đầu, móc trong ngực một xấp ngân phiếu đưa đến trước mặt tỳ nữ .
"Cầm ngân phiếu này dẫn tiểu thư nhà các ngươi y quán , nếu đủ thì đến hoàng cung tìm , tên Linh Tiêu."
Tỳ nữ ngẩn người nhận ngân phiếu.
Linh Tiêu nhanh chóng người rời .
Tỳ nữ nhìn ngân phiếu trong tay, lại nhìn tiểu thư đang khó chịu, giọng nói run rẩy: "Tiểu... Tiểu thư?"
Nữ tử tức giận thôi, ́t lên mặt nữ tử : "Ai bảo ngươi nhận ngân phiếu?"
Tỳ nữ vội quỳ xuống đất: "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng."
Nữ t.ử hừ lạnh một tiếng, tỳ nữ đỡ dậy khập khiễng lên xe ngựa.
Bắc Minh Thần roi thúc ngựa phi nhanh, khi nhìn thấy Phật Tịch đứng ở cổng thành, nụ cười mặt vui vẻ.
Phật Tịch cũng thấy Bắc Minh Thần, vui vẻ mặt giơ tay vẫy vẫy.
Bắc Minh Thần giục ngựa đến trước mặt Phật Tịch, khi tung người xuống ngựa thì chạy đến mấy bước, ôm Phật Tịch vào lòng.
Phật Tịch cũng ôm eo hắn, cười hì hì vờ ấm ức nói: "Sao bây giờ mới trở lại, chàng nhìn trời đã tối rồi."
Bắc Minh Thần cúi đầu, vùi mặt vào cổ Phật Tịch, đứng đắn nói: "Trời tối phải đúng lúc à?"
Phật Tịch khẽ giật , nở nụ cười: "Không xấu hổ."
Bắc Minh Thần vùi sâu hơn: "Sao phải biết? Biết xấu hổ còn có mỹ nhân trong lòng?"
Phật Tịch đẩy Bắc Minh Thần , nhìn chằm chằm mặt hắn, gương mặt đầy vẻ hạnh phúc: "Bây giờ chàng thật là, lời nói làm cho người kinh ngạc đến chết thôi."
Bắc Minh Thần cười phấn khích, xoa đầu Phật Tịch, cúi đầu hôn lên trán nàng, đó nắm tay Phật Tịch.
"Ở ngoài thành lạnh, mau về thôi."
Phật Tịch ừm một tiếng, ngoái đầu nhìn thoáng qua: "Những khác ?"
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch về phía hoàng cung: "Bắc Minh Vũ về theo đại quân, còn Linh Tiêu cho y ở lại xử lý chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Hôn rồi nói cho nàng biết."
Phật Tịch tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn vờ hôn lên. Bắc Minh Thần cúi đầu xoay người, Phật Tịch cười hôn lên môi của Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần thuận thế ôm eo Phật Tịch, biến nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trở nên sâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-144-2-phi-nguyet-va-lam-thien-gap-mat.html.]
Phật Tịch duỗi tay ôm eo Bắc Minh Thần, nghênh đón nhiệt tình.
Một hồi lâu , Bắc Minh Thần thả Phật Tịch , nắm tay Phật Tịch lần nữa: "Trên đường về cẩn thận đụng phải một nữ nhân."
Phật Tịch kinh ngạc nói: "Hửm? Vậy... Nàng chứ?"
"Không , Linh Tiêu đưa nàng y quán rồi."
Phật Tịch gật đầu.
Bắc Minh Thần : "Một lát nữa cho nàng một bất ngờ."
"Bất ngờ? Bất ngờ gì?"
"Một hồi nàng sẽ biết."
Phật Tịch chậc chậc miệng.
Bắc Minh Thần cười cưng chiều.
Đại quân trở về, Bắc Minh Thần dẫn Phật Tịch đứng ở thành lâu nhìn xem.
Phật Tịch vừa muốn hỏi có bất ngờ gì, chỉ thấy Bắc Minh Vũ dẫn hai người đến.
Sau khi thấy rõ dung mạo của hai người họ, Phật Tịch mở to hai mắt hét to: "A... Bắc Minh Thần, chàng tìm được bọn họ?"
Bắc Minh Thần vừa ̣nh trả lời, chỉ thấy Phật Tịch vọt khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng bước đến cổng thành.
Hắn mau chóng đuổi theo, miệng lải nhải: "Chậm một chút, chậm một chút..."
Phật Tịch gật đầu nói "Ừm", đó để ý đến Bắc Minh Thần mà về phía hai người .
Bắc Minh Thần nhìn dáng vẻ sốt ruột của Phật Tịch, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nguyệt di, đại thúc, con nhớ hai người chết được."
Nói xong, Phật Tịch lên mấy bước ôm Phí Nguyệt.
Phí Nguyệt cười, rất bất đắc dĩ vỗ lưng Phật Tịch, lại sờ đầu nàng: "Tiểu Tịch, con đừng ôm chặt quá, trong bụng con còn đứa bé..".
Phật Tịch hì hì nói: "Con biết..."
Sau đó, nàng buông Phí Nguyệt , về phía Thi Hoành, chớp mắt: "Đại thúc, thúc lại gầy thành như vậy, có phải Nguyệt di nấu cơm khó ăn lắm ?"
Thi Hoành bật , duỗi ngón tay chọt trán Phật Tịch: "Con đó..."
Phật Tịch lại nhìn phía , khó hiểu nói: "Thi Châu ? Y rồi?"
Bắc Minh Thần vậy lên nắm tay Phật Tịch: "Được rồi, những chuyện này nói ."
Giờ phút này Phật Tịch hưng phấn thôi, chú ý đến vẻ mặt của mấy người, đáp lời.
Trên yến hội, khi mọi người ngồi xuống, Giản Triều mới dẫn Lam Thiên chậm ̃i đến.
"Xem bổn hoàng tử đến muộn."
Giọng nói trêu ghẹo của Giản Triều truyền đến trong tai mấy người, bọn họ đầu nhìn lại.
Khi Phí Nguyệt nhìn thấy Lam Thiên ở phía Giản Triều thì ngây ngẩn cả người, mê mang nhìn Thi Hoành, lại đầu nhìn Lam Thiên.
Lam Thiên đã nhận , dời mắt nhìn Phí Nguyệt, ánh mắt gợn sóng.
Đầu tiên Phật Tịch về phía Giản Triều, lại chú ý đến Lam Thiên liên tục nhìn ai, thuận tầm mắt của nàng ấy nhìn Phí Nguyệt, híp mắt lại nhìn Lam Thiên, kéo ống tay áo của Bắc Minh Thần.