Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 143.2: Con có thể tha thứ... Cho phụ thân không?
Cập nhật lúc: 2025-12-12 06:08:31
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giản Triều xuống, hiệu cho Phật Tịch và Lam Thiên cũng ngồi xuống, chậm ̃i khôi phục thái độ bất cần đời.
"Đúng vậy, y thuật của Lam Thiên giỏi nhất Bách Thanh quốc." Nói xong, y đặt quạt bên môi, thể khẽ đụng Phật Tịch, nhìn Lam Thiên khẽ nói: "Cũng xinh đẹp nhất."
Phật Tịch cong môi cười, nhìn Giản Triều rồi lại nhìn Lam Thiên, nụ cười cứng đờ. Nàng luôn cảm thấy Lam Thiên rất quen mắt.
Sau khi nàng suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ bất kỳ manh mối nào, Phật Tịch suy nghĩ nữa, nhìn Giản Triều: "Thích khách tối qua do Nam Âm phái tới."
Đáy mắt Giản Triều lóe lên vẻ ̀n nhẫn, tay siết chặt cây quạt, giọng nói lạnh lẽo: "Thích khách ám sát đệ do Nam Âm phái tới, nhưng kẻ đứng lưng là Hoàng thượng Bách Thanh quốc."
Lông mi Phật Tịch khẽ run lên, Nam Âm này đúng là tầm thường. Đầu tiên cấu kết với Hoàng đế An Chuẩn quốc, khi phát hiện Hoàng đế An Chuẩn quốc có thực quyền lại liên thủ với Hoàng đế Bách Thanh quốc.
Nàng nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: "Vậy mẫu đệ vẫn còn ở Bách Thanh quốc, có ?"
Giản Triều cười giễu cợt: "Gã vẫn có khả năng động vào mẫu , gã chỉ dám tung ám chiêu âm thầm đùa bỡn thôi."
Phật Tịch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy đệ nghỉ ngơi , về trước."
Nàng nói xong đứng lên, cười với Lam Thiên, người khỏi tẩm điện.
Sau khi ̉n bộ khắp nơi một lúc, có một thái giám chạy đến bên cạnh Phật Tịch, khom người cung kính nói: "Thần Vương phi, Hoàng thượng mời người qua."
Phật Tịch gật đầu, theo thái giám vào đại điện.
"Hoàng thượng, Thần Vương phi đến."
Ngôn Dận đặt tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu lên: "Ngươi lui ."
Thái giám thi lễ rồi lui ngoài.
Ngôn Dận đứng lên, cầm tấu chương đến trước mặt Phật Tịch đưa cho nàng: "Nhìn xem..."
Phật Tịch vừa nhìn đã đoán được đó là cái gì, nàng mỉm cười gật đầu, đưa tay nhận sổ. Quả nhiên sổ viết kế hoạch toàn thắng, toàn bộ Thi Minh điện bị tiêu diệt.
Mặc dù đã biết Bắc Minh Thần thắng, nhưng nhìn thấy tấu chương Bắc Minh Thần viết, Phật Tịch vẫn cười.
Ngôn Dận cũng rất vui vẻ, Thi Minh điện làm nhiều chuyện xấu, thủ đoạn vô cùng ̀n nhẫn, diệt trừ được là phúc của bách tính.
Phật Tịch lại nhìn chữ viết tấu chương, đóng tấu chương lại đưa cho Ngôn Dận.
Ngôn Dận khẽ gật đầu, nhận tấu chương, ngồi xuống.
Phật Tịch qua ngồi xuống, nhìn qua Ngôn Dận: "Hoàng thượng, vẫn có luôn có chuyện muốn hỏi ngài."
Ngôn Dận thấy Phật Tịch gọi mình là Hoàng thượng, bỗng nhiên thể cứng đờ, đó vờ như có chuyện gì đặt tấu chương lên bàn, ánh mắt yêu thương hỏi: "Có vấn đề gì?"
Phật Tịch cúi đầu trầm ngâm: "Sao... Ngài biết Thần Vương phi là con gái của ngài?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-143-2-con-co-the-tha-thu-cho-phu-than-khong.html.]
Ngôn Dận cười: "Một vị cao nhân đắc đạo nói cho biết."
Phật Tịch vậy nhíu mày, hỏi ngược lại: "Cao nhân đắc đạo?"
Ngôn Dận gật đầu...
Đôi mi của Phật Tịch khẽ run lên, nhắm mắt lại, mím môi nói: "Vậy ngài từng hoài nghi lời ông ấy nói ? Ngộ nhỡ ông ấy chỉ muốn lừa tiền, hoặc là cao nhân đắc đạo giả mạo?"
Ngôn Dận : "Ban đầu cũng nghĩ giống con, tin lời của cao nhân đắc đạo . qua mấy lần, ông ấy nhắc đến tiền, khi chất vấn vẫn bình tĩnh nói."
"Thần Vương phi là nữ nhi của Lăng Hoàng, Lăng Hoàng chớ tự tay giết nữ nhi của mình, này hối hận thì đã muộn. Nếu Lăng Hoàng tin, bây giờ hãy đến đáy vực xem thử. Chỉ cần thấy dáng vẻ của Thần Vương phi sẽ biết nói thật giả."
Ngôn Dận nói đến đây nhìn Phật Tịch, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: "Cao nhân đó khiến d.a.o động, chạy đến sườn núi xem thử. Lúc nhìn thấy con nằm đường nhỏ bằng phẳng đã biết con chính là nữ nhi của ."
Ngôn Dận nói xong càng cảm thấy hối hận.
"Tiểu Khê, người hại con rơi xuống vách núi là , ..."
Ngôn Dận giải thích lại phát hiện lời mình nói bất lực đến mức nào. Tất cả những lời giải thích của ông chỉ là biện hộ mà thôi.
Ông suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Ta rất vui, vui vì con bình an, vui vì đứa bé trong bụng con bình an vô sự."
Sau khi Phật Tịch xong, nàng cụp mắt im lặng.
Ngôn Dận dè dặt nói: "Tiểu Khê, con có thể tha thứ... Cho phụ ?"
Phật Tịch hai chữ phụ , trong lòng kích động, nhưng cũng có cảm xúc gì đặc biệt. Giống như khi còn bé nàng thích một món đồ đắt đỏ, chờ khi lớn lên lại mua về, phát hiện chỉ thế mà thôi.
Hồi lâu , nàng phá vỡ cục diện bế tắc, bình tĩnh nói: "Ta trách ngài, ngài muốn giết Thần Vương phi là vì đang muốn báo thù cho muội muội nuôi của mình. Khi đó, ngài tin Thần Vương phi là con gái mình."
Nàng nói xong cười cười, đó còn nói: "Không trách thì có thể nói tha thứ?"
Ngôn Dận nói: "Tiểu Khê, là vì..."
Phật Tịch Ngôn Dận ̣nh nói gì, nàng lắc đầu cười, đó ngắt lời ông ấy: "Ngôn Âm theo Nam Âm chuyện xấu, ngài vì tình cảm lúc nhỏ mà chậm chạp xử lý mụ ."
Phật Tịch nói xong đầu nhìn Ngôn Dận, trong mắt có tình cảm, thậm chí hề d.a.o động.
"Cho nên g.i.ế.c Ngôn Âm xem như trời hành đạo, xem như trả nợ máu cho những người bị mụ giết chết."
Ngôn Dận vậy trong ánh mắt hiện lên vẻ hối hận, ông nên tay từ sớm. Sau khi biết tâm tư độc ác của Ngôn Âm thì nên giết nàng .
Phật Tịch thở dài, mỉm cười, thái đô jratas thản nhiên.
"Chúng quyết ̣nh chỉ trong chớp mắt, nhưng quyết ̣nh đó có bao giờ nghĩ đến người khác sẽ bị tổn thương vì quyết ̣nh đó ?"
Bây giờ nghĩ lại, Phật Tịch vẫn cảm thấy sợ hãi: "Ngài từng nghĩ đến nếu rơi xuống vách núi bị té chết, vậy Bắc Minh Thần sẽ như thế nào ? Đứa bé trong bụng sẽ ? Bọn họ làm sai chuyện gì?"