Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 141.2: Bắc Minh Thần xuất phát diệt trừ Thi Minh điện

Cập nhật lúc: 2025-12-08 14:45:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi mấy ngày nữa, có lẽ những sủng vật sẽ làm loạn Thi Minh điện.

Lúc này Bắc Minh Thần mới tập kết binh mã.

Bắc Minh Vũ đến mắt Bắc Minh Thần: "Đại ca, đệ cũng muốn ."

Linh Tiêu lên trước nhận dây cương trong tay Bắc Minh Thần. Bắc Minh Thần về phía trước mấy bước, nhìn Bắc Minh Vũ nói: "Muốn thì ."

Bắc Minh Vũ cười gật đầu, chạy thu dọn đồ đạc.

Phật Tịch và Bắc Minh Vũ gặp thoáng qua , chỉ thấy y vô cùng vui vẻ nói: "Đại tẩu..."

Phật Tịch đáp lời, ngừng bước lại nhìn Bắc Minh Vũ vô cùng phấn khởi, lướt qua cạnh nàng.

Bắc Minh Thần qua giữ chặt Phật Tịch: "Sao nghỉ ngơi sớm?"

Phật Tịch hồn, nhìn Bắc Minh Thần cười một tiếng: "Bắc Minh Vũ cũng muốn à?"

Bắc Minh Thần gật đầu: "Để y cùng, có vài việc phải tự tay giải quyết."

Phật Tịch gật đầu, đưa tay ôm eo Bắc Minh Thần, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nhất định chú ý an toàn."

Bắc Minh Thần cúi đầu hôn trán Phật Tịch: "Ừm..."

Phật Tịch bĩu môi: "Haiz, nếu m.a.n.g t.h.a.i thì tốt bao nhiêu, có thể cùng chàng kề vai chiến đấu."

Bắc Minh Thần cười cưng chiều: "Ta thích giải quyết hết mọi chuyện vì nàng và con, để nàng và con cần lo lắng nữa."

Phật Tịch cười, ban đầu cười vô cùng vui vẻ, nhưng đó nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt đổi.

"Sau khi diệt Thi Minh điện, kế tiếp chính là Nam Đồng quốc à?"

Bắc Minh Thần biết ý của Phật Tịch, hắn cười một tiếng, vỗ mặt nàng.

"Ta có thể giữ lại một mạng cho bà ."

Phật Tịch lắc đầu: "Không, bà làm chuyện ác, lẽ nên nhận trừng phạt. Bà sinh Phật Tịch nhưng nuôi dưỡng Phật Tịch, bà phải người mẹ tốt, cũng phải một nữ hoàng tốt."

Trong mắt Bắc Minh Thần lóe lên ánh sáng, hắn biết phải nói gì, khi suy nghĩ một lúc đưa tay ôm Phật Tịch vào lòng.

Phật Tịch dựa đầu vào ngực của Bắc Minh Thần, chậm ̃i nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, miệng lẩm bẩm: "Bắc Minh Thần..."

"Ừm."

Phật Tịch lắc đầu: "Mọi chuyện đã rất rõ ̀ng, nhưng lại cảm thấy rất mơ hồ."

"Hửm?"

Phật Tịch ngẩng đầu lên: "Chàng có nhớ lời Ngôn Âm nói trước khi chết ? Mụ nói rõ ̀ng ngươi đã chết rồi, ý của Ngôn Âm là Phật Tịch c.h.ế.t ?"

"Còn Nguyệt di nữa, nếu như Nguyệt di chính là Nam Lạc, vậy bà ấy quen biết Phật Tịch?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-141-2-bac-minh-than-xuat-phat-diet-tru-thi-minh-dien.html.]

"Sau khi xuyên qua, cảm giác thái độ của Nguyệt di đối với Phật Tịch rất lạ, bây giờ nghĩ lại, chắc Nguyệt di biết Phật Tịch là con gái của Nam Âm rồi."

"Vậy Nguyệt di biết được? Ai nói cho bà ấy biết? Sao người chắc chắn Nam Nhạc sẽ làm tổn thương con gái của kẻ thù mình? Là ai đưa Phật Tịch đến An Chuẩn quốc?"

Trong mắt Bắc Minh Thần hiện lên vẻ suy tư: "Nam Lạc vốn lương thiện, đây cũng là lý do Tiên Hoàng Nam Đồng quốc cho Nam Lạc kế vị."

Hắn nói tiếp: "Có lẽ người đó cũng biết chuyện này cho nên cứu Phật Tịch khỏi tay Ngôn Âm, lại đưa Phật Tịch đến An Chuẩn quốc, giao cho Nam Lạc. Nam Lạc muốn nuôi con của kẻ thù, lại đành lòng hại một đứa bé vô tội nên đưa Phật Tịch vào chùa."

Ánh mắt Phật Tịch dần sáng tỏ, nàng rủ mắt, nghĩ đến chuyện gì đó mà nói: "Ta nhớ lúc ở Linh Tịch Các, nhắc đến Giản Yên, Nguyệt di phản ứng rất mạnh. Chàng nói Nguyệt di và Giản Yên có quan hệ ?"

Bắc Minh Thần híp mắt, suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Ta cảm thấy bọn họ sẽ cấu kết với , chắc là Nam Lạc gặp Giản Yên ở Nam Đồng quốc, hoặc là bà ấy rơi vào tình cảnh thảm hại đó do Giản Yên gài bẫy. Chuyện cũ chôn giấu trong lòng mấy chục năm, đột nhiên thấy nàng nhắc đến Giản Yên, quá khứ thê thảm hiện lên nên bà ấy mới phản ứng mạnh như vậy."

Một câu bừng tỉnh trong mộng, Phật Tịch bừng tỉnh gật đầu: "Ta cảm thấy chàng nói có lý."

Bắc Minh Thần cười xoa đầu Phật Tịch: "Ừm, đừng suy nghĩ nhiều nữa, bất kỳ chuyện gì cứ để gánh vác, nàng cứ an tâm dưỡng thai, này sinh mấy tiểu tử béo mập."

Phật Tịch vui, tỏ vẻ tức giận nói: "Tại lại là tiểu tử béo? Sinh khuê nữ mập mạp được à?"

Bắc Minh Thần vội dỗ dành: "Được được được, chỉ cần nàng sinh thì đều thích."

Phật Tịch chớp mắt, che giấu nụ cười xấu xa: "Vậy con do và người khác sinh chàng cũng thích à?"

Bắc Minh Thần nhéo mặt Phật Tịch, nụ cười càng ngang ngược: "Chỉ cần nàng sinh thì đều thích, nhưng sẽ giết nam nhân rồi mới trừng phạt nàng."

Phật Tịch nhếch miệng cười to, ngửa đầu hôn lên môi Bắc Minh Thần: "Vậy chàng trừng phạt ."

Ánh nắng chiều chiếu lên hai người, Phật Tịch đỏ mặt, mặt của Bắc Minh Thần cũng phiếm hồng, hai người nhìn cười.

Từ xa nhìn lại, hai bóng dáng như keo như sơn trông rất ngọt ngào.

Cửa hoàng cung Lăng Khê quốc.

Đôi mắt Phật Tịch rưng rưng nhìn lưu luyến, gương mặt có vẻ nỡ và lưu luyến.

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch rồi thả tay : "Ngoan ngoãn chờ ."

Phật Tịch gật đầu: "Ừm..."

Đại quân đang chờ, Bắc Minh Thần nói nhiều, thả Phật Tịch xoay người lên ngựa. Hắn ngoái nhìn Phật Tịch, khi cười la lớn: "Xuất phát."

Phật Tịch nhìn bóng lưng Bắc Minh Thần xa, nụ cười cứng đờ. Nàng bình tĩnh đứng đó, cho đến khi đại quân biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Ngôn Dận vỗ vai Phật Tịch: "Đừng lo lắng, chắc chắn hắn sẽ bình an."

"Con biết..."

Giản Triều tiến lên hai bước, đặt quạt bên môi, khẽ nói: "Bắc Minh Thần rồi, lần này ai quản tẩu nữa, tẩu có muốn theo đệ dạo chơi trong thành ?"

Phật Tịch dời mắt nhìn Giản Triều, cười hì hì dưa tay nắm bả vai y.

"Dạo phố à? Muốn dạo? Chẳng lẽ đệ quên tên của hai chúng đều bảng ám sát à, đệ ngại mình sống quá lâu , sợ Diêm Vương gia quên sự tồn ̣i của mình, nên muốn lảng vảng trước mặt Diêm Vương gia à?"

Loading...