Nam Âm nhìn qua Giản Yên, bình tĩnh nhưng giọng nói lại hốt hoảng: "Không phải song sinh à? Sao lại chỉ mang một đứa ?"
Thân thể Giản Yên run lên, bà khiến mình tỉnh ́o lại: "Giản Diệu được Thái hậu đón vào hoàng cung. Trong cung canh gác rất nghiêm, hơn nữa Bắc Minh Viễn cũng muốn hai đứa bé song sinh này nên vẫn canh giữ ngoài điện. Song, đứa bé thứ hai lại được sinh , trong thời gian ngắn còn cách nào chỉ có thể đưa nó trước."
Nam Âm vậy tức giận, vung tay lên phóng ám khí lên người Giản Yên, mắng to: "Ngu xuẩn..."
Ngôn Âm và Giản Yên thấy Nam Âm nổi giận, vội quỳ xuống đất.
Nam Âm đứng lên đến trước bàn, kéo khăn quấn nhìn đứa bé đang ngủ mất, trong đáy mắt đầy vẻ độc ác.
"Đưa chủy thủ cho ."
Ngôn Âm nhanh chóng móc chủy thủ đưa qua.
Nam Âm đưa tay nhận lấy, nắm cánh tay của đứa bé muốn cắt xuống.
Vào lúc quan trọng, Ngôn Dận trốn ở nóc phòng nhìn lén vội tay.
Ông ném ám khí đánh rơi d.a.o găm trong tay Nam Âm, đó nhảy xuống xông vào từ cửa sổ ́ch nát, lách mình lên bảo vệ đứa bé mê man ở phía , lạnh lùng nhìn Nam Âm và Ngôn Âm, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Công chúa Nam Âm cần gì độc ác như vậy, cho dù thù hận lớn cỡ nào cũng nên trút lên đứa bé vừa đời."
Ngôn Âm nhìn Ngôn Dận, kinh ngạc vì ông lại ở đây: "Thái t.ử điện hạ, ngài lại đến đây?"
Ngôn Dận vô cùng thất vọng nhìn Ngôn Âm, ông ngờ Ngôn Âm lại làm chuyện độc ác như vậy.
Nam Âm nhìn thấy Ngôn Dận đột nhiên xuất hiện, bà sợ hãi, tức giận nói: "Người ..."
Vừa dứt lời, cửa phòng mở , vô số ám vệ xông vào.
Ngôn Dận quấn đứa bé lại, cẩn thận ôm vào lòng, người lạnh lùng nhìn những ám vệ , giận tự uy.
"Ta chính là Thái t.ử đương triều của Lăng Khê quốc, ai dám làm bị thương, là ngại mình sống quá lâu à?"
Ông vừa nói , những ám vệ dám cử động, nhưng thể lại nghiêng .
Nam Âm xem thường, gì mà Thái t.ử Lăng Khê quốc, dám phá hỏng chuyện của bà chỉ còn một con đường chết.
Bà lạnh lẽo nói: "Đêm khuya, Thái t.ử Lăng Khê quốc xông vào khuê phòng của bổn công chúa muốn làm chuyện bất chính. Các ngươi muốn bảo vệ chủ nhân nên mới vô tình giết thái tử Lăng Khê quốc."
Ngôn Âm vậy vô cùng sợ hãi, vội dập đầu xin tha: "Xin công chúa nương tay, xin công chúa nương tay, chắc chắn thái t.ử điện hạ sẽ nói chuyện tối nay."
Nam Âm vờ như thấy, hét lớn một tiếng: "Lên..."
Trong phút chốc, đám ám vệ như có lý do, cùng xông về phía Ngôn Dận.
Một tay Ngôn Dận ôm đứa bé, chỉ có thể dùng một tay chiêu nhưng có binh khí, lại thêm một đánh nhiều người, nhanh chóng thua trận.
Một ám vệ đưa tay đánh một chưởng lên ngực Ngôn Dận, Ngôn Dận tránh kịp bị đánh quỳ một chân xuống đất, khóe môi chảy máu tươi.
Ngay đó, một thanh kiếm đặt lên cổ ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-140-2-ta-la-phu-than-cua-tieu-khe.html.]
Ngôn Âm muốn xin tha cho Ngôn Dận, quỳ mặt đất bò về phía trước mấy bước: "Xin công chúa nương tay."
Nam Âm , đến mức khuôn mặt dữ tợn, lườm Ngôn Âm.
Ngôn Âm vội vàng cúi đầu xuống.
Nam Âm khinh thường dời mắt nhìn Ngôn Dận đang quỳ một chân xuống đất, biết nghĩ đến chuyện gì. Bà dời mắt, nở nụ cười.
"Được..."
Lời này vốn là đồng ý, nhưng Ngôn Âm vậy thể run lên, vô cùng lo lắng.
Nam Âm nháy mắt với ám vệ trong ngực, đợi Ngôn Dận phản ứng thì ám vệ đã đánh lên cổ ông một cái.
Ngôn Dận cam lòng ngã mặt đất hôn mê, trước khi hôn mê còn thoáng nhìn qua đứa bé trong ngực.
Bắc Minh Thần vậy, người càng tỏa khí thế lạnh lẽo.
Phật Tịch im lặng hồi lâu, bây giờ nàng hối hận vì chém một đao cho Ngôn Âm chết dễ dàng như vậy.
Có thể tay thô lỗ, dã man với đứa bé mới chào đời như vậy, đúng là mất nhân tính.
Ngôn Dận cụp mắt, ông rất hối hận, hối hận lúc trước ông xông vào một mình, hối hận ông thể cứu đứa bé . Giọng nói của ông kìm nén nhưng vẫn vẻ bi thương và hối hận.
"Chờ khi tỉnh lại lần nữa đã ở Lăng Khê quốc, phái người tìm đứa bé nhưng có thu hoạch."
"Ta đã hỏi Ngôn Âm nhiều lần nhưng được đáp án mình muốn."
"Ta cũng đã đến An Chuẩn quốc, nhưng tình hình An Chuẩn quốc khi đó..."
Ngôn Dận nói đến đây dừng lại, ngước mắt nhìn Bắc Minh Thần.
Ngôn Dận nói đến đây ngừng lại, nhìn Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần khẽ gật đầu: "Ta biết, biết tình huống khi đó của An Chuẩn quốc."
Ngôn Dận thở dài một , tiếp tục nói.
"Cứ như vậy năm sáu năm trôi qua, trong mấy năm nay triều cục ở Nam Đồng quốc và An Chuẩn quốc đổi."
"Thái t.ử Nam Đồng quốc và các hoàng tử từ chết đến bị thương, Nam Hoàng đã lớn tuổi, bất đắc dĩ muốn truyền hoàng vị cho con gái. Song, trong một đêm, trưởng công chúa Nam Hoàng xem trọng nhất là Nam Lạc bị thị vệ phát hiện thông dâm với người khác..."
Ngôn Dận càng nói, giọng nói càng nhỏ, đồng thời vô cùng bất đắc dĩ.
"Có một ngày, Ngôn Âm truyền tin cho nói rằng nó suy nghĩ thông suốt rồi, nó muốn nói cho biết tung tích của đứa bé ."
Ngôn Dận nói đến đây nhìn về phía Phật Tịch.