Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 139.2: Ta là Ngôn Khê

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:56:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phật Tịch ngước mắt: "Tại lại giúp chúng ?"

Nam nhân cười: "Tiểu nha đầu, là Hoàng thượng Lăng Khê quốc, tên Ngôn Dận (Âm)*."

Dận phát âm là yìn, Âm là yīn, khác thanh điệu nên nữ 9 nhầm.

"Ngôn Âm?" Phật Tịch cất giọng nói, nhìn qua Ngôn Dận.

Ngôn Dận tên Ngôn Âm, ánh mắt lóe lên, trong ánh mắt có vẻ cô độc. Trên đời này còn Ngôn Âm nữa rồi, Ngôn Âm bị Tịch Nhi giết rồi.

Sau khi ông bình tĩnh lại ngước mắt nhìn Phật Tịch: "Ngôn Âm chính là đứa bé nhặt được, tên Ngôn Dận."

Ngôn Dận thấy Phật Tịch vẫn hiểu, ông đứng lên đến cạnh bàn.

Phật Tịch vậy rất kinh ngạc, ánh mắt dời theo Ngôn Dận: "Ngôn Âm ngài nói là quốc sư Nam Đồng quốc à?"

Ngôn Dận khẽ ừm: "Đúng vậy, chính là Ngôn Âm bị cô nương giết."

Phật Tịch suy nghĩ một lát, mụ phải quốc sư Nam Đồng quốc à? Sao ngài lại nhặt được?"

Ngôn Dận đứng trước bàn, cầm bút lông viết lên giấy Tuyên, nói: "Nó và Nam Âm quen từ nhỏ, từ khi còn bé xíu đã theo Nam Âm lầu các, khi Nam Âm đăng cơ phong nó làm quốc sư."

Ông ấy nói xong đặt bút lông xuống, cầm giấy Tuyên đưa cho Phật Tịch,

Phật Tịch nhận giấy Tuyên, khi nhìn rõ đó viết hai chữ "Ngôn Dận" thì con ngươi co rụt lại.

Nàng ̣n họng nhìn chằm chằm nói: "Ngài tên Ngôn Dận?"

Ngôn Dận thấy dáng vẻ này của Phật Tịch thì kinh ngạc: "Đúng vậy..."

Phật Tịch nhìn Ngôn Dận một lúc, lại cúi đầu nhìn hai chữ to giấy Tuyên, trong lòng biết nên có cảm giác gì.

Hai chữ này, , là cái tên này nàng quá quen thuộc. Khi nàng bắt đầu biết chữ là biết rõ tên này, mẹ nó: Đây là tên của cha.

Ngôn Dận cụp mắt, chẳng lẽ Tịch Nhi biết chuyện ông liên thủ với liên thủ với Nam Âm giết nàng?

Ban đầu ông biết Phật Tịch là con gái của mình, ông chỉ muốn báo thù cho Ngôn Âm. Cho dù này Ngôn Âm như biến thành người khác, cho dù nó và Nam Âm làm nhiều việc ác, nhưng dù Ngôn Âm vẫn được ông nhặt về nuôi lớn.

may mắn, may vào lúc quan trọng, ông biết Phật Tịch là con của mình.

Ngôn Dận xuống, nhìn về phía Phật Tịch nói: "Cô nương từng điều tra về thế của mình ?"

Phật Tịch thả giấy Tuyên trong tay , đặt tay lên bàn, ngước mắt đối diện với Ngôn Dận.

Nàng nói từng chữ, giọng điệu cứng rắn: "Ta, tên là Ngôn Khê."

Ngôn Dận chấn động đứng lên, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-139-2-ta-la-ngon-khe.html.]

"Ngôn Khê? Cô nương phải Phật Tịch à?"

Phật Tịch nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Ngôn Dận, trong lòng trầm xuống.

"Ta tên Ngôn Khê, còn gọi là Phật Tịch."

Sắc mặt của Ngôn Dận trở nên nghiêm túc: "Tên Ngôn Khê này ai đặt cho cô nương?"

Phật Tịch hỏi lại: "Ngài cảm thấy quen à?"

Ngôn Dận cụp mắt, Nam Âm làm việc dứt khoát, khi bà ấy leo giường rồi m.a.n.g t.h.a.i nói cho ông biết, lại lén sinh Tịch Nhi, rồi âm thầm đưa Tịch Nhi . Sao lại đặt một cái tên có ý nghĩa như vậy cho Tịch Nhi?

Chẳng lẽ do Ngôn Âm đặt?

Trong đầu Phật Tịch hỗn loạn, trong lòng cũng như vậy.

Mẹ nói mình là trẻ mồ coi, lúc còn nhỏ được cha nhặt được rồi nuôi lớn. Cha đặt tên cho mẹ là Ngôn Khê nhưng mẹ chịu, vì mẹ nói muốn có tên giống cha, nên tự đặt tên mình là Ngôn Âm.

Nàng nghĩ vậy nhắm mắt lại, nàng xuyên sách, nơi sống lúc trước là hiện đại, nơi này là cổ đại.

Bị nhặt rồi nuôi dưỡng, lại đến tên... Chẳng lẽ mẹ cũng xuyên qua? Mẹ xuyên đến hiện đại? Hay là Ngôn Dận trước mặt chỉ trùng tên với cha thôi?

Trời má, đúng là tốn nơ ron não!

Nàng mở to mắt nhìn xung quanh, phải đầu óc nàng có vấn đề chứ? Nơi này chỉ là ảo giác của nàng?

Trong điện trở nên yên tĩnh lại, hai cha con nhìn . Một người có vẻ khó hiểu, một người lại có vẻ vô cùng hoảng sợ, bầu khí giữa hai người rất lúng túng.

"Khụ..." Ngôn Dận khẽ ho một tiếng, dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc này: "Dùng bữa trước nhé?"

Phật Tịch khẽ gật đầu, Ngôn Dận có phải cha nàng , còn phải tìm chứng cứ.

Các thị nữ đặt thức ăn lên bàn, đó nhanh chóng lui . Trong đại điện lớn như vậy chỉ còn hai người thiết, nhận .

"Ăn ." Ngôn Dận gắp thức ăn bỏ vào trong chén trước mặt của Phật Tịch: "Nếm thử xem có hợp khẩu vị cô nương ?"

Phật Tịch cúi mắt nhìn món ăn , nhíu mày: "Cảm ơn..."

Tuy nói vậy nhưng cũng động đến thức ăn Ngôn Dận gắp mà nàng gắp món khác.

Ngôn Dận nhìn phản ứng của Phật Tịch, trong lòng cảm thấy mất mác. Ông thở dài một , đều do ông, trách ông phát hiện con gái sớm hơn.

Sống đầu đường xó chợ! Chắc chắn Tiểu Khê chịu khổ rất nhiều, bây giờ xa cách với ông cũng là chuyện đương nhiên.

"Tiểu Khê, cô nương muốn tìm cha mẹ mình ?" Ngôn Dận khẽ hỏi, trong giọng nói đầy vẻ mong chờ.

 

Loading...