Sau khi Ninh Nhàn Uyển bị đưa , hắn cất bước vào nhà chính. Giờ phút này, điều hắn lo lắng nhất là đứa bé trong bụng Phật Tịch.
Phật Tịch bị Bắc Minh Thần ôm vào lòng, nhìn gương mặt đầy lo lắng của hắn, kéo cổ áo hắn.
"Bắc Minh Thần, , ban nãy chỉ giả vờ thôi."
Bắc Minh Thần tin, vừa rồi hắn đã thấy tiếng lòng của nàng. Chắc chắn Khê Nhi muốn hắn lo lắng nên mới lừa gạt hắn, hắn nghĩ vậy bước chân nhanh hơn nhiều.
Tô Man Nghi theo sát phía hai người, nhưng nàng theo kịp bước chân của Bắc Minh Thần.
Không biết vì bị Bắc Minh Thần ôm quá chặt là vì lắc lư, trong dạ dày Phật Tịch cuộn trào, vội che miệng hiệu Bắc Minh Thần thả nàng xuống.
Bắc Minh Thần khom người khẽ đặt Bắc Minh Thần xuống, Phật Tịch đẩy hắn chạy đến góc tường nôn ọe.
"Ọe..."
Bắc Minh Thần lo lắng chạy đến vuốt lưng nàng, vẻ mặt căng thẳng.
"Ọe..."
Bắc Minh Hoài và Tô Man Nghi bước đến , bọn họ đều vô cùng lo lắng muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng Bắc Minh Thần bảo vệ bên cạnh Phật Tịch nên bọn họ thể nào bước lên được.
"Ọe..."
Phật Tịch khom người nôn hồi lâu, nôn đến mức chảy nước mắt, cuối cùng ói hết toàn bộ cháo đã ăn vào buổi sáng.
Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch nôn nữa, vội lấy khăn gấm giúp nàng lau nước mắt và khóe môi, đau lòng nói: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Phật Tịch cúi đầu lắc khẽ, giọng nói khàn khàn và mệt mỏi: "Khó chịu, để nghỉ một lát."
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào nhà chính, thái y đợi đã lâu, nhìn thấy Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đến, vội hành lễ với bọn họ: "Tham kiến Thần Vương điện hạ, tham kiến Thần Vương phi!"
Bắc Minh Thần đặt Phật Tịch lên giường: "Mau xem vương phi rồi, đột nhiên liên tục nôn mửa?"
Thái y đứng dậy đến, đặt khăn lên cổ tay của Phật Tịch, khi bắt mạch xong cung kính bẩm báo.
"Thần Vương điện hạ, bây giờ Thần Vương phi nôn mửa là chuyện bình thường, khoảng một tháng nữa mới dịu lại. Lúc này mong rằng vương phi chú ý đến chuyện ăn uống."
Bắc Minh Thần vậy nhíu mày: "Không có cách gì à?"
Thái y khom xuống: "Bẩm Thần Vương điện hạ, còn cách nào."
Bắc Minh Thần phất tay hiệu cho thái y lui xuống, đó nhìn Phật Tịch, đưa tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: "Có lẽ Khê Nhi phải chịu khổ rồi."
Phật Tịch hít mũi: "Ta phải chịu khổ quá nhiều rồi."
Bắc Minh Thần cười vui vẻ, tiếng cười vang vào tai Phật Tịch, nàng liếc mắt: "Còn cười, đều ̣i chàng."
"Ừm ừm ừm, đều ̣i , Khê Nhi đừng tức giận."
Phật Tịch bĩu môi: "Tại nam nhân các chàng bị nôn mửa, bị to bụng, cũng cần chịu đựng đau đớn khi sinh con."
Bắc Minh Thần cười, khẽ xoa đầu Phật Tịch, cưng chiều nói: "Vậy từ giờ trở , Khê Nhi chịu khổ gì sẽ chịu với nàng."
Phật Tịch nhìn qua, hứng thú hỏi: "Chàng chịu với thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-135-2-tinh-the-cang-thang.html.]
Bắc Minh Thần khẽ cong môi: "Ta uống thuốc để nôn, về phần chịu đau đớn càng dễ hơn."
Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần có vẻ giống nói đùa, nàng mím môi nói: "Được rồi, chàng nhớ kỹ vì sinh con cho chàng mà chịu khổ rất nhiều là được."
"Nhất ̣nh sẽ nhớ kỹ."
Bên ngoài phòng, Bắc Minh Hoài và Tô Man Nghi thái y nói Phật Tịch vẫn bình thường đều thở dài một .
Trên đường trở về, Bắc Minh Hoài gặp Hoàng thượng, y cung kính hành lễ: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
"Đứng lên ." Sắc mặt Hoàng thượng tốt, giọng nói yếu ớt.
Bắc Minh Hoài dậy, thấy Hoàng thượng được rất nhiều người bao vây, đều là cao thủ đại nội , y khẽ nhíu mày.
Hoàng thượng khẽ ho một tiếng, nhìn xung quanh: "Nghe nói Thần Vương phi bị động thai, bây giờ có khỏe mạnh ?"
Bắc Minh Hoài hành lễ lần nữa: "Phụ hoàng yên tâm, Thần Vương phi có gì đáng lo."
Hoàng thượng khẽ ừm người rời .
Bắc Minh Hoài theo bên cạnh Hoàng thượng, thấy ông bước loạng choạng, lo lắng hỏi: "Phụ hoàng cảm thấy khỏe à?"
Hoàng thượng vậy hề phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói: "Không ..."
Hoàng thượng vào hậu cung, Bắc Minh Hoài dừng bước lại. Y nhìn chằm chằm bóng dáng Hoàng thượng cho đến khi ông mất.
Y cứ đứng đó hồi lâu, vô thức xoay ngọc ban chỉ, trong ánh mắt đầy vẻ suy tư.
Qua mấy hôm ...
Gần đây Hoàng thượng liên tục bị ám sát, nhưng người ám sát dùng hết sức, lần nào cũng đ.â.m Hoàng thượng bị thương đó biến mất thấy gì nữa. Hoàng thượng biết là Bắc Minh Thần sai khiến nhưng ông có chứng cứ.
Vì vậy Hoàng thượng trở nên hoảng loạn, tinh thần cũng có vấn đề.
Cùng lúc đó, Phật Tịch cũng ba bốn lần có chuyện bất trắc, chỉ cần khỏi Thần Vương phủ thì sẽ gặp phải thích khách.
Bắc Minh Thần bảo Phật Tịch đợi trong Thần Vương phủ, còn hắn phái người điều tra xem có chuyện gì.
Vào lúc tình thế căng thẳng, Thái hậu chôn ở Hoàng Lăng, cả nước đau buồn thôi.
Trong Thần Vương phủ càng ngột ngạt, Phật Tịch cảm giác được hai đệ bọn họ buồn bã, nhưng khi đối diện với nàng, bọn họ giấu cảm xúc .
"Bắc Minh Thần..."