Tô Man Nghi bị hù dọa, vội khom lưng đỡ Tô Man Nghi, sắc mặt lo lắng vội hỏi: "Phật Tịch, Phật Tịch, muội thế, đang yên lành lại đau bụng?"
Nàng ấy nói xong nhìn thị vệ ở một bên, lo lắng nói: "Mau truyền thái y."
Thị vệ đáp lời nhanh chóng chạy .
Ninh Nhàn Uyển bị Phật Tịch làm ngơ ngẩn cả người, bỗng nhiên quên thút thít, nhưng đáy mắt hiện lên vẻ ̀n nhẫn. Nàng hi vọng đứa nhỏ này còn, nếu còn đứa bé này, xem tiện nhân này làm mà mẫu bằng tử quý.
Phật Tịch thấy ánh mắt ̀n nhẫn của Ninh Nhàn Uyển. Con mẹ nó, vậy mà muốn đứa bé biến mất, vậy nàng nên để Ninh Nhàn Uyển biến mất trước. Nàng nghĩ vậy càng kêu lớn tiếng hơn: "Ôi, Man Nghi tỷ, bụng của muội đau quá."
Bắc Minh Hoài thấy vậy vội bước nhanh qua, nhìn Ninh Nhàn Uyển với ánh mắt cảnh cáo, đó nhìn Phật Tịch, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng bất an.
"Thần Vương phi mau vào nhà chính nghỉ ngơi." Nói xong nhìn về phía thị vệ: "Ngươi mau thông báo với Thần Vương điện hạ."
"Vâng." Sau khi thị vệ đáp lời vội rời .
Phật Tịch khom , mặc cho Tô Man Nghi đỡ mình, vẻ mặt đau đớn chỉ vào Ninh Nhàn Uyển, nói: "Nàng, nàng mắng , bụng đau quá."
Bắc Minh Hoài vậy, vẻ mặt của y trở nên ̀n nhẫn nhìn Ninh Nhàn Uyển, đuôi lông mày hiện đầy vẻ khó chịu, giọng điệu nghiêm khắc.
"Bây giờ Thần Vương phi mang thai, ngươi còn dám mở miệng chửi bới, đúng là gan to bằng trời, biết lễ pháp."
"Thiếp, thiếp..." Bắc Minh Hoài nói vậy khiến Ninh Nhàn Uyển cảm thấy hoảng sợ.
Bắc Minh Hoài quát to khiến rất nhiều người lại nhìn, Ninh Nhàn Uyển cảm thấy mặt mình vừa nóng lại ́t, giống như máu huyết dồn hết lên đầu.
Thị vệ xung quanh đều bị khí thế hung hăng của Bắc Minh Hoài hù dọa, bọn họ tỏ vẻ khiếp sợ. Thái tử điện hạ luôn hiền lành ôn hòa, hôm nay lại tức giận như vậy, có lẽ Ninh trắc phi sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Bắc Minh Hoài nghiêm mặt: "Người , đưa Ninh trắc phi về cấm túc, phạt chém Nữ đức và Nữ Huấn."
Ninh Nhàn Uyển vậy vô thức lùi lại mấy bước, cả người run rẩy, gương mặt trắng bệch lộ vẻ thấp thỏm lo âu.
"Điện hạ, ngài thể chỉ lời một mình Thần Vương phi được, rõ ̀ng là Thần Vương phi mắng Uyển Nhi, người chịu ấm ức là Uyển Nhi đó điện hạ."
Ninh Nhàn Uyển nói xong, quỳ "Phịch" xuống nền đá xanh.
Phật Tịch thấy âm thanh cũng đã cảm thấy đau đớn, kìm lòng được "A" một tiếng.
[Nghe đã cảm thấy đau rồi, nữ nhân này đủ hung ác với bản mình.]
Phật Tịch "A" một tiếng khiến Bắc Minh Hoài nghĩ rằng nàng đau bụng dữ đội. Chỉ thấy lông mày của y hiện vẻ lo lắng, sắc mặt sốt ruột, quát to với thị vệ ở bên cạnh.
"Sao thái y vẫn còn đến?"
"Khê Nhi." Bắc Minh Thần bước nhanh hậu đường, đập vào mắt là hình ảnh Phật Tịch nửa khom người, hai tay ôm bụng.
Lại thấy tiếng lòng của nàng nói gì mà nữ nhân này đối với nàng quá hung ác, nàng đau quá.
Sắc mặt của hắn đổi, vội cất bước đến, đỡ Phật Tịch từ tay Tô Man Nghi, khom người bế nàng lên, người vào bên trong, giọng nói vô cùng ngang ngược bay .
"Linh Tiêu, kéo nàng xuống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-135-1-tinh-the-cang-thang.html.]
"Vâng."
Sau khi Linh Tiêu hành lễ xong đứng dậy, hành lễ với Bắc Minh Hoài, thái độ nghiêm túc.
"Thái tử điện hạ, hôm nay Ninh trắc phi phạm vào tội lớn, mong thái tử điện hạ đừng bao che Ninh trắc phi."
Y vậy phất tay: "Kéo xuống ."
Thị vệ phía Linh Tiêu nhanh chóng lên.
Ninh Nhàn Uyển sợ hãi, vội quỳ bò mấy bước đến bên cạnh Bắc Minh Hoài, níu cẩm y của y, chảy nước mắt nước mũi nức nở nói.
"Điện hạ, chuyện phải như Thần Vương phi nói. Uyển Nhi vô tội, ngài phải tin tưởng Uyển Nhi, điện hạ..."
Sắc mặt Bắc Minh Hoài lạnh lẽo như băng nhìn xuống, đối mặt với vẻ khóc lóc kể lể của Ninh Nhàn Uyển, y hề d.a.o động.
"Bổn thái tử cảnh cáo ngươi chỉ một lần, bảo ngươi đừng đến gần Thần Vương phi, nhưng ngươi đã làm gì?"
Ninh Nhàn Uyển bị dọa sợ, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
"Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, Uyển Nhi biết sai rồi, ngài mau cứu Uyển Nhi. Sau này Uyển Nhi sẽ nghiêm túc giữ bổn phận, sẽ đến trước mặt Thần Vương phi gây phiền phức, thái tử điện hạ mau cứu Uyển Nhi."
Bắc Minh Hoài Ninh Nhàn Uyển hối lỗi, y hề d.a.o động, càng hề cảm thấy thương hại. Trong khoảng thời gian khi thành này, hai nữ nhân này đã khiến sự kiên nhẫn của y tan biến hoàn toàn.
Chỉ thấy y nâng tay lên, hiệu thị vệ kéo Ninh Nhàn Uyển xuống.
Ninh Nhàn Uyển muốn nhận mệnh như vậy, vẫn liều mạng níu áo bào của Bắc Minh Hoài, đau khổ cầu xin nói: "Điện hạ, điện hạ, ngài mau cứu Uyển Nhi, Uyển Nhi dám nữa."
tiếng cầu xin của nàng khiến Bắc Minh Hoài bực bội, nghiêm túc quát: "Cần bổn Thái tử giúp các ngươi ?"
Linh Tiêu chắp tay thi lễ: "Không phiền thái tử điện hạ." Nói xong nháy mắt với hai thị vệ .
Thị vệ hiểu , khi gật đầu giơ tay đánh ngất Ninh Nhàn Uyển, đó kéo cánh tay nàng theo Linh Tiêu.
Từ đầu đến cuối, Bắc Minh Hoài nhìn qua Ninh Nhàn Uyển một lần.