"Bắc Minh Thần, chàng thấy Bắc Minh Hoài thế nào?"
Bắc Minh Thần liếc nhìn, giọng điệu ghen tuông: "Ở mặt nhắc đến nam nhân khác tính, lại còn hỏi thấy thế nào."
"Bổn vương nhìn y."
Phật Tịch ngẩng đầu, đưa tay nhéo hông Bắc Minh Thần: "Còn bổn vương, ở trước mặt còn dám xưng bổn vương?"
Bắc Minh Thần cảm nhận bên hông đau đớn, hắn nhíu mày, một tay đặt lên tay Phật Tịch.
"Nương tử tha mạng, vi phu biết sai rồi."
Bắc Minh Vũ ở phía nhìn thấy hành động của hai người, trong lòng thầm mắng thật trẻ con, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng, tâm trạng ung dung nhẹ nhõm trước nay từng có.
"Hừ, nếu có lần sẽ dùng gia pháp." Phật Tịch nói xong rút tay khỏi hông của Bắc Minh Thần.
"Vâng." Bắc Minh Thần ngoan ngoãn trả lời.
Sau khi khỏi linh đường, Bắc Minh Thần khẽ nói: "Ta dẫn Tiểu Vũ phía xem thử."
Phật Tịch gật đầu...
Bắc Minh Thần vừa mới rời , Phật Tịch và Giản Triều còn cất bước đã giọng nói của Ninh Nhàn Uyển.
"Thần vương phi..."
Phật Tịch ngước mắt nhìn trời.
Giản Triều thấy thế bật , ngờ đại tẩu sợ trời sợ đất lại sợ khi nhìn thấy nữ nhân này.
Ninh Nhàn Uyển lên trước hành lễ: "Giản Nhị hoàng tử, Thần Vương phi."
Giản Triều khẽ ừm.
Phật Tịch cũng khẽ ừm, đó nhìn phía trước để ý đến Ninh Nhàn Uyển.
Ninh Nhàn Uyển buông tha nàng, mặt dày về phía trước: "Bây giờ Thần Vương phi m.a.n.g t.h.a.i rồi, còn có thể hầu hạ Thần Vương điện hạ à?"
Phật Tịch xong xoay cổ tay, nàng còn nói chuyện đã Giản Triều cướp lời.
"Đại tẩu hầu hạ đại ca khi nào? Chẳng phải đều là đại ca hầu hạ đại tẩu à?"
"Lại thêm đại ca xây hoa thất cho đại tẩu, khiến cho mọi người hâm mộ chết mất thôi."
Ninh Nhàn Uyển Giản Triều chế giễu mình, chỉ thấy nàng bật cười, mỉa mai nói: "Chẳng phải chỉ là một hoa thất à?"
Nàng còn chua kịp nói vế đã bị Phật Tịch ngắt lời.
"Đúng đó, chẳng phải chỉ là hoa hoa cỏ cỏ à? Có gì lạ chứ, này mộ phần của Ninh trắc phi cũng sẽ mọc thôi."
Sắc mặt của Ninh Nhàn Uyển trở nên rất khó coi.
Giản Triều cười khẽ, cái miệng này hổ là đại tẩu.
Phật Tịch nhìn thấy Tô Man Nghi, tươi cười qua: "Man Nghi tỷ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-134-3-sau-nay-tren-mo-cua-ninh-trac-phi-cung-se-moc.html.]
Tô Man Nghi cười đến trước mặt Phật Tịch, hai người thi lễ với .
Tô Man Nghi lại hành lễ với Giản Triều: "Nhị hoàng tử..."
Giản Triều lên tiếng: "Đại tẩu, đệ nơi khác nhìn xem."
Phật Tịch gật đầu, người trò chuyện với Tô Man Nghi.
"Gần đây tỷ tỷ thế nào?"
Tô Man Nghi cười: "Tốt lắm." Nói xong nhìn qua bụng Phật Tịch, trêu ghẹo nói: "Bây giờ muội đã mang thai, Thần Vương điện hạ càng sủng ái muội hơn."
Phật Tịch xong, cúi đầu nở nụ cười thẹn thùng: "Tỷ tỷ biết nói chuyện quá."
Tô Man Nghi nhìn thấy dáng vẻ của Phật Tịch, lại lời nàng nói, nụ cười càng vui vẻ hơn.
Phật Tịch nhìn Tô Man Nghi, Bắc Minh Thần đã kể chuyện Tô Man Nghi và Bắc Minh Lâm cho nàng rồi.
Hoàng thượng muốn cho hai người hòa ly, cha mẹ của Tô Man Nghi cũng muốn để nữ nhi hòa ly. Không còn cách nào, Tô Man Nghi chỉ có thể cùng Bắc Minh Lâm trải qua thời gian bằng mặt bằng lòng.
"Tỷ tỷ nên thoải mái tinh thần, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng tức giận vì hắn ."
Tô Man Nghi gật đầu, còn nói chuyện đã bị Ninh Nhàn Uyển ở bên cạnh chen lời.
"Thần vương phi biết an ủi quá, chắc hẳn bản đã trải qua rồi nhỉ?"
Phật Tịch bỗng thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn qua: "Bổn vương phi an ủi người khác với dáng vẻ khác, còn với ngươi, bổn vương phi chỉ muốn cầm dây thừng ném lên đầu ngươi."
Tô Man Nghi kéo cánh tay Phật Tịch, lắc đầu với nàng, hiệu bây giờ Ninh Nhàn Uyển là trắc phi của Thái tử. Ngộ nhỡ này Thái tử đăng cơ, hậu quả có thể đoán được.
Phật Tịch hề sợ hãi, nàng biết Thái tử thể nào đăng cơ được. Nhà bọn họ đã quyết ̣nh hoàng vị, con còn quá nhỏ làm được, vậy thì để đệ đệ làm.
Tô Man Nghi biết chuyện, vì thế Phật Tịch chỉ thể gật đầu.
Ninh Nhàn Uyển thấy vậy nghĩ rằng hai người sợ hãi, liên tục tỏ vẻ.
"Bây giờ tốt xấu gì cũng là trắc phi của Thái tử, Thần Vương phi dám đối xử với như vậy, thật là..."
Phật Tịch nhịn được nữa, ngắt lời Ninh Nhàn Uyển, khinh thường nói: "Ta nói vậy thì nào?"
Phật Tịch thấy Ninh Nhàn Uyển chuẩn bị phản bác, cơn giận của nàng dâng lên.
"Ngươi đập quan ̀i của cha mẹ ngươi , hỏi bọn họ có thể cho ngươi chen vào ."
"Làm điều thiện khó như lên trời, làm chuyện ác dễ như núi lở."
Tô Man Nghi nhìn lướt qua thấy Bắc Minh Hoài khỏi linh đường, vội kéo tay Phật Tịch, khẽ nói: "Phật Tịch, đừng nói nữa, thái tử điện hạ đến đây."
Ninh Nhàn Uyển vậy, chỉ dừng một giây, đó nước mắt chảy ào ào xuống.
Phật Tịch lướt qua, khẽ chớp mắt, đó nhăn mặt, hai tay ôm bụng muốn ngồi xuống đất, miệng liên tục nói.
"Bụng, bụng của đau quá."