Đặc biệt là sợ mình nói những lời khác lạ, nàng suy nghĩ xong nghiêm túc nói: "Sinh ly tử biệt chính là quy luật tự nhiên, con người chỉ có một lần chết..."
Phật Tịch cố kìm những lời gì mà c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn đều phải chết, vào thế giới này đã có ý ̣nh còn sống mà về.
Nàng nghiến răng nói: "Đệ đừng quá đau lòng, này có rất nhiều cơ hội được gặp Thái hậu."
Bắc Minh Vũ đặt chén trà đến trước mặt Phật Tịch, bản mình cũng nâng chén trà lên nhấp một hớp, vậy nước trà ̣n trong cổ họng, ho kịch liệt.
Phật Tịch vội ngậm miệng lại, muốn đưa tay vỗ lưng Bắc Minh Vũ nhưng lại cảm thấy thích hợp.
Hồi lâu , khi Bắc Minh Vũ bình tĩnh lại, Phật Tịch áy náy nói: "Xin lỗi, có ý nguyền rủa đệ."
Bắc Minh Vũ khẽ gật đầu, nâng chung trà lên muốn uống trà, lại nhìn Phật Tịch, âm thầm đặt chén trà xuống.
Phật Tịch cười ̣ng rỡ: "Chuyện đó đệ có thể nói với đại ca của đệ, bảo hắn dẫn đệ vào ngày an ́ng hoàng tổ mẫu."
Bắc Minh Vũ xưng hô đại ca, hoàng tổ mẫu, cả thể xác và tinh thần đều chấn động, cúi thấp đầu xuống.
Phật Tịch nghĩ rằng mình lại nói sai, mím chặt môi nhìn Bắc Minh Vũ.
Nội tâm của đứa nhỏ này quá yếu đuối, nàng nên nói gì nữa.
Hai ngồi im lặng hồi lâu, Bắc Minh Vũ ngẩng đầu lên: "Khi nào đại... Ca về?"
Phật Tịch quá ngạc nhiên, hời hợt nói: "Có lẽ là ban đêm."
Bắc Minh Vũ gật đầu.
Phật Tịch ngáp một cái đứng lên: "Đệ có đói bụng ? Muốn ăn gì cứ nói là được, cần gì cứ phân phó bọn họ, đây là nhà của đệ, đừng quá gò bó."
Nàng nói xong đưa tay sờ đầu của Bắc Minh Vũ.
Thân thể của Bắc Minh Vũ cứng đờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt là vẻ mặt ôn hòa dịu dàng của Phật Tịch.
Phật Tịch lại xoa đầu Bắc Minh Vũ, dáng vẻ như trưởng bối: "Ngoan, chờ ̉nh rỗi sẽ làm khoai tây chiên cho đệ ăn. Khoai tây chiên làm rất ngon đó, đó là món ăn duy nhất thất bại, Đại ca của đệ cũng từng ăn."
Bắc Minh Vũ chăm chú nhìn Phật Tịch, môi mỏng mấp máy: "Ừm..."
Phật Tịch rụt tay về, cười nói: "Nếu đệ cảm thấy nhàm chán hãy qua viện tìm Thiết Trụ chơi."
"Ừm."
"Ừm, nếu đệ muốn khỏi phủ dạo chơi thì hãy đeo mặt nạ, vì bây giờ có nhiều người biết đệ... Ha ha, đệ yên tâm, chờ khi mọi chuyện kết thúc, nhất ̣nh Đại ca sẽ khôi phục phận của đệ."
"Ừm..."
Phật Tịch mỉm gật đầu, đưa tay chạm mũi, xoay người mím môi nín cười, cất bước ngoài.
Bắc Minh Vũ quá ngoan, gương mặt giống nhưng người y có cảm giác của tiểu thịt tươi, quá dễ thương.
Bắc Minh Vũ nhìn bóng lưng run lên của Phật Tịch, nghĩ rằng Phật Tịch đang đau lòng cho mình. Trong phút chốc, y biết cảm xúc của mình , tay cầm chén trà vô thức siết chặt lại.
Phật Tịch vừa lại Thần Tịch Viện đã ngủ mất, nàng ngủ mơ màng cảm giác có người đang vuốt ve gương mặt của mình. Đột nhiên nàng mở to mắt , khi nhìn thấy là Bắc Minh Thần thì thở dài một .
Bắc Minh Thần cười nói: "Dậy rồi à..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-134-2-sau-nay-tren-mo-cua-ninh-trac-phi-cung-se-moc.html.]
Phật Tịch nũng nịu vùi đầu vào trong chăn, mơ hồ nói: "Ta vẫn tỉnh ngủ."
Bắc Minh Thần kéo chăn , xoa mặt Phật Tịch: "Dậy ăn cơm xong hãy ngủ tiếp."
Phật Tịch được Bắc Minh Thần đỡ ngồi dậy, mặc cho hắn mặc quần áo cho nàng, nàng nghĩ đến chuyện gì chợt nhìn sang.
"Ngày đưa tang hoàng tổ mẫu có thể dẫn Bắc Minh Vũ ?"
"Có thể."
Phật Tịch cười: "Đệ ấy nói với chàng à?"
Bắc Minh Thần gật đầu, động ́c tay ngừng: "Đưa tay ."
Phật Tịch đưa tay, hỏi tiếp: "Chàng có hoàng lăng giữ đạo hiếu ba năm ?"
"Không ."
Phật Tịch gật đầu: "Vậy người khác có nói những lời khó ?"
Bắc Minh Thần buộc thắt lưng lại, chuẩn bị khoác áo choàng lại người gõ trán Phật Tịch.
"Sau khi đưa tang hoàng tổ mẫu, chúng sẽ xuất phát Nam Đồng quốc."
Vẻ mặt Phật Tịch đầy chấn động: "Đi Nam Đồng quốc?"
Bắc Minh Thần gật đầu, cầm áo choàng khoác lên người Phật Tịch, nắm tay nàng.
"Có lẽ Nam Đồng quốc có liên quan đến thế của nàng. Hơn nữa Nam Âm là tai họa ngầm, Giản Yên cũng ở Nam Đồng quốc. Quan trọng nhất là đã đồng ý với Tiểu Vũ sẽ báo thù cho y."
Phật Tịch gật gật đầu: "Đại thúc và Nguyệt di truyền đến tin tức gì, biết bọn họ rồi?"
"Đừng lo, sẽ gặp thôi."
"Ừm..."
Qua mấy hôm , ban ngày Bắc Minh Thần giữ đạo hiếu ở linh đường, buổi tối về Thần Vương phủ với bồi tiếp.
Một ngày trước khi đưa tang Thái hậu, Bắc Minh Thần dẫn Phật Tịch và Bắc Minh Vũ đã cải trang, Giản Triều vào hoàng cung.
Đám người dập đầu quỳ lạy lùi lại một bên.
"Thái tử điện hạ."
Bắc Minh Hoài nhìn Phật Tịch gật đầu mỉm : "Thần Vương phi, Nhị hoàng tử." Nói xong nhìn Bắc Minh Vũ bên cạnh Bắc Minh Thần.
Phật Tịch thấy vậy bước lên trước: "Chúng ngoài ."
Bắc Minh Hoài dời mắt cười khẽ: "Bây giờ Thần Vương phi đang mang thai, nhất ̣nh phải chú ý nhiều hơn."
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch: "Không phiền thái tử điện hạ lo lắng."
Bắc Minh Hoài tức giận, cười dịu dàng.
Phật Tịch cùng Bắc Minh Thần khỏi linh đường, Bắc Minh Hoài này cho nàng cảm giác rất lạ. Nói y là người tốt nhưng cả người lộ vẻ tính toán, nói y là kẻ xấu thì y mấy lần y giúp đỡ bọn họ.