Giản Triều vậy phản bác được, đưa tay che ngực, khẽ thở dài: "Ta vẫn nên chết là vừa."
Phật Tịch và Lam Thiên bật cười ha ha, Lam Thiên rút ngân châm : "Nhị hoàng tử, ngài nghỉ ngơi cho tốt , nấu thuốc cho ngài."
Giản Triều yên lòng gật đầu.
Phật Tịch bật : "Được rồi, mua cho đệ quạt mới."
Giản Triều vậy trở nên hớn hở: "Đệ biết có một cửa hàng có quạt ngọc trấn cửa hàng, đắt lắm, chỉ cần năm vạn lượng đã mua được."
Phật Tịch mở to mắt hit sâu một .
Giản Triều thấy thế cúi mặt, tay tiếp tục chạm vào tim, thở dài một .
"Haiz, đệ vẫn nên chét , cây quạt theo đệ nhiều năm lại xa đệ như vậy, cảm giác này..."
"Mua, mua cho đệ." Phật Tịch đưa tay ngắt lời ai oán của Giản Triều.
Nói xong, Phật Tịch và Lam Thiên ngoài, giọng nói của Giản Triều vang lên.
"Đại tẩu, nhớ đưa ngân phiếu cho đệ nhé."
Phật Tịch dừng một giây, y là bệnh nhân, y vì Bắc Minh Thần nên mới bị thương, nhịn.
"Ừm..."
Lam Thiên cười ha ha, dìu Phật Tịch biệt viện.
"Bắc Minh Vũ bị thương rồi?"
Lam Thiên xong, sắc mặt trở nên nặng nề: "Ngoại thương còn gì đáng lo."
Phật Tịch ngừng bước lại nhìn qua, vẻ mặt căng thẳng: "Độc trong cơ thể y giải được à?"
Lam Thiên cũng dừng bước lại, khẽ cúi đầu xuống: "Có vài loại độc có thể giải được, có những loại độc đã ăn sâu tận xương tủy. Thần Vương điện hạ cho người đưa giải dược đến chỉ làm dịu đau đớn, có ́c dụng gì nhiều."
Phật Tịch vậy trong lòng ủ rũ, người nhìn về phía trước.
Lam Thiên suy nghĩ một lúc, khi quyết ̣nh xong há miệng nói: "Vương phi..."
Phật Tịch khẽ ừm một tiếng, đầu nhìn lại, thấy Lam Thiên thôi, trái tim run lên, có dự cảm bao phủ toàn .
"Có chuyện gì tỷ cứ nói ."
Lam Thiên mím môi, đó nói: "Độc của tiểu vương gia đã ăn sâu tận xương tủy, ngài ấy... Tình trạng cơ thể của ngài ấy tốt, có lẽ... Có lẽ chỉ sống được thêm một năm rưỡi."
Sắc mặt Phật Tịch đổi, trừng to mắt, con ngươi phóng đại lớn hơn nhiều, thể đứng vững mà lùi lại mấy bước. Lam Thiên vội đỡ nàng, cau mày lo lắng nói: "Vương phi, người chứ?"
"Sao có thể như vậy..." Phật Tịch nắm cánh tay của Lam Thiên, ánh mắt đầy suy tư: "Chẳng phải những kẻ nói để y thế Bắc Minh Thần à, còn nói để y ngồi lên hoàng vị..."
Phật Tịch nói đến đây đã hiểu rõ hoàn toàn.
Nam Đồng quốc đầy dã tâm, trước tiên liên thủ với Hoàng thượng đương triều ám sát Bắc Minh Thần. Chờ khi Bắc Minh Thần chết, lại diệt Hoàng thượng đương triều, mà Bắc Minh Vũ lại sống lâu, đến lúc đó có lẽ toàn bộ An Chuẩn quốc sẽ thuộc về Nam Đồng quốc.
Lam Thiên thấy Phật Tịch dần bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi thăm: "Vương phi, việc này... Có cần nói với vương gia ?"
Phật Tịch thả tay Lam Thiên , nhắm mắt lại thở một thật dài: "Chuyện này giấu được, y là ca ca ruột của Bắc Minh Vũ, nên biết sự thật."
"Hơn nữa, Bắc Minh Thần hành tẩu bốn phương, nói chừng có thể tìm được cao nhân giải độc người Bắc Minh Vũ."
Lam Thiên đồng ý với lời này, khẽ gật đầu đỡ tay Phật Tịch: "Vương phi, bắt mạch cho người."
Phật Tịch hững hờ khẽ gật đầu.
Hai người biệt viện, ngồi nhuyễn tháp cách đó xa, Lam Thiên bắt mạch xong rụt tay lại.
"Mấy hôm nay vương phi có bị nôn mửa ?"
Phật Tịch lắc đầu, biết vì lúc đó mới m.a.n.g t.h.a.i vì độc tố trong cơ thể khiến thể khó chịu chỉ muốn nôn mửa, qua mấy hôm còn phản ứng nữa.
Lam Thiên cười cười: "Vậy cũng tốt, mấy hôm nay vương phi ăn nhiều một chút."
Phật Tịch gật đầu: "Ta xem Bắc Minh Vũ."
"Vâng..."
Bắc Minh Vũ chuyển vào Triêu Vũ Các, tên của Triêu Vũ Các vốn là Triêu Vũ Các*, là do Bắc Minh Thần cho người đổi tên lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-134-1-sau-nay-tren-mo-cua-ninh-trac-phi-cung-se-moc.html.]
*Chữ Vũ cũ nghĩa là lông vũ, chữ Vũ mới là mái hiên, tên của Bắc Minh Vũ.
Phật Tịch vòng qua bên trái ̀nh viện đến, thị vệ ở cổng Triêu Vũ Các nhìn thấy Phật Tịch, khom người hành lễ: "Vương phi..."
Phật Tịch gật đầu, bước nhanh đến bên trong Triêu Vũ Các, vừa qua hành lang dài đã thấy Bắc Minh Vũ mặc cẩm y màu trắng ngồi trong ̀nh, vẻ mặt bình tĩnh nhìn phương xa.
Phật Tịch hé miệng, mấp máy môi, lại khẽ thở một dài, trong lòng mặc niệm phải dịu dàng hơn. Sau khi chuẩn bị xong, nàng khẽ gọi.
"Bắc Minh Vũ..."
Bắc Minh Vũ nàng gọi chợt đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phật Tịch, ngước mắt tỏ ý y rất kinh ngạc.
"Phật Tịch?"
Phật Tịch Bắc Minh Vũ gọi tên mình, lúc này giận đến đen mặt: "Không lịch sự chút nào, là nữ nhân của đại ca đệ."
Nàng nói xong mím môi, cảm giác có gì đó sai sai, nhưng nói được sai ở .
Bắc Minh Vũ cong môi cười: "Sao tẩu lại đến đây?"
Phật Tịch qua ngồi xuống, đưa tay rót trà: "Nhàm chán nên ghé thăm đệ, nhìn đệ khỏe , bây giờ xem tệ lắm."
Bắc Minh Vũ cụp mắt, giọng điệu dịu hơn nhiều: "Thái hậu hoăng, hắn rất buồn bã đúng ?"
Phật Tịch đang châm trà khẽ dừng tay, đó gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Bắc Minh Vũ hiệu Phật Tịch đặt xuống để y châm trà. Phật Tịch để ấm trà xuống, Bắc Minh Vũ cầm ấm trà, vừa châm vừa nói.
"Tiếc là đệ kịp gặp Thái hậu một lần."
Phật Tịch nhìn lướt qua Bắc Minh Vũ đang ủ rũ, rất muốn mở miệng an ủi nhưng biết phải an ủi thế nào. Nàng móc mỉa người khác rất , nhưng bảo nàng an ủi vậy thì làm khó nàng rồi.