Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 133.3: Giản Triều bị thương

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:58:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Phật Tịch ngồi xuống, lúc này Bắc Minh Thần mới nhìn ông với vẻ ̀n nhẫn: "Người bên ngoài điện đã bị bổn vương tiêu diệt, bây giờ cơ hội để Hoàng thượng sống sót đều đặt lên người Giản Triều, bảo người của ông cẩn thận một chút, thì..."

Hắn nói xong, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực đánh một cái, tiếng "Ầm" vang lên, bàn ghế ở một bên nổ tung.

Hoàng thượng nhắm mắt lại đó mở , ánh mắt đổi, nhưng đáy mắt vẫn hiện lên vẻ khát máu và lạnh lẽo.

"Trẫm thả Giản Triều, ngươi lui binh ngoài, chuyện hôm nay được phép nhắc lại."

Bắc Minh Thần ngước mắt cười lạnh: "Hoàng thượng cảm thấy bổn vương cứu được Giản Triều à?"

Hoàng thượng hề d.a.o động: "Vậy Thần Vương điện hạ có thể thử xem, xem ám khí của ngươi nhanh đao của nhanh hơn?"

Phật Tịch nhìn Giản Triều, thấy lúc này y đang ́ng chống đỡ, trán liên tục chảy mồ hôi lạnh, nhìn qua đã biết bị thương nặng.

Hơn nữa, bây giờ trời đã sáng, nếu như bị người khác biết Bắc Minh Thần dẫn binh tiến cung, đối với hắn mà nói vô cùng bất lợi.

Nàng giật giật tay Bắc Minh Thần.

[Bắc Minh Thần, trời sáng rồi, Giản Triều chịu được lâu nữa. Dù tên cẩu hoàng đế này đã bị trúng kịch độc, mai này tìm cơ hội tiêu diệt ông .]

Bắc Minh Thần về phía Giản Triều: "Thả y , Linh Tiêu lui binh."

Linh Tiêu cung kính hành lễ đó lui ngoài.

Hoàng thượng cho người mở cửa chính : "Thả ..."

Thị vệ gật đầu lấy kiếm khỏi cổ Giản Triều, Linh Nhất nhanh chóng lên đỡ y.

Giản Triều và Bắc Minh Thần nhìn , đó ngoài.

Bọn họ vừa bước ngoài, con ngươi Bắc Minh Thần trở nên âm trầm thả tay Phật Tịch lách mình rút kiếm của một thị vệ, lưỡi kiếm đ.â.m thẳng kẻ làm Giản Triều bị thương.

Người còn kịp phản ứng đã bị cắt cổ tay, đó một kiếm đứt cổ.

Bắc Minh Thần vẫn dừng tay, giơ kiếm lên xoay một vòng, thị vệ vây quanh hắn đều ngã xuống.

Hoàng thượng hoảng loạn lui về phía , thanh kiếm nhuộm đầy máu tươi "Loảng xoảng" xuất hiện bên chân ông , ngay đó là giọng điệu khinh thường của Bắc Minh Thần.

"Bổn vương nói luôn giữ lời, chắc chắn hôm nay sẽ giết ông. từ nay về , có thể sống , sống được bao lâu, phải xem bản lĩnh của chính Hoàng thượng."

Hắn nói xong nắm tay Phật Tịch, phất tay hiệu những ám vệ có thể rời .

Ra khỏi phòng, mặt đối diện với cơn gió rét lạnh thấu xương, Phật Tịch hít một , rụt cổ lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-133-3-gian-trieu-bi-thuong.html.]

Bắc Minh Thần kéo áo choàng người Phật Tịch, cưng chìu nói: "Ta cho người đưa nàng trở về."

Phật Tịch gật đầu: "Ừm..."

Ra cửa cung, Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch lên xe ngựa, xoa đầu nàng: "Ngoan..."

Phật Tịch gật đầu, ngay lúc Bắc Minh Thần , nàng khoác tay lên cổ hắn, hôn lên mặt hắn một cái. Sau đó đẩy hắn , mình thì cúi đầu vào xe ngựa.

Trên gương mặt Bắc Minh Thần nở nụ cười cưng chiều, nhìn Phật Tịch ngồi vào xe ngựa dám nhìn hắn, trêu ghẹo : "Khê Nhi thẹn thùng như thế, chúng còn phải..."

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần trêu chọc mình, hắn đầu tức giận nhìn Bắc Minh Thần, cho hắn nói lời phía , nghiêng người gạt tay Bắc Minh Thần chống ngoài xe ngựa, thả rèm xuống, thúc giục thị vệ đánh xe rời .

Đến khi xe ngựa biến mất ở góc rẽ, nụ mặt Bắc Minh Thần cũng biến mất. Hắn người nghiêm mặt vào hoàng cung.

Trở về Thần Vương phủ, Phật Tịch thẳng đến viện của Giản Triều. Còn vào trong đã Giản Triều gào thét.

"Lam Thiên, lồng n.g.ự.c của đau quá..."

"Lam Thiên, nàng mau nhìn , có phải bị thương rất nặng ."

Lam Thiên cất giọng bình tĩnh: "Nhị hoàng tử, ngài kiên nhẫn một chút."

"Ta nhịn được, đau quá."

Phật Tịch là bất đắc dĩ, bước vào bên trong.

Thị vệ, bà tử trong phòng nhìn thấy Phật Tịch, vội hành lễ.

Phật Tịch gật đầu: "Đi việc ..."

Sau đó nàng đến cạnh giường, Lam Thiên đang thi châm. Giản Triều nhìn thấy Phật Tịch đến thì ngừng kêu rên, chớp mắt trở nên vô cùng đáng thương.

"Đại tẩu, hôm nay bị thương rất nặng, tẩu nói đại ca sẽ đến bù thế nào đây?"

Phật Tịch nhíu mày lại, tỏ vẻ suy nghĩ nói: "Ta cảm thấy hắn sẽ sai người làm món ăn ngon bồi bổ cho đệ."

Giản Triều được đáp án mình muốn, buồn bã nói: "Ôi, tội nghiệp cây quạt của , nó là vũ khí cũng là mạng của , bây giờ nó trước rồi."

Phật Tịch và Lam Thiên nhìn , hai người đều nín cười.

Phật Tịch chớp mắt, gật đầu : "Nếu đệ nỡ nó như vậy, sẽ tìm thợ khéo sửa quạt lại, đảm bảo nó sẽ nguyên vẹn như ban đầu."

 

 

Loading...