Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 132.1: Tiến cung vội vàng

Cập nhật lúc: 2025-11-03 14:12:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Âm nói xong, lạnh lùng nhìn lướt qua Bắc Minh Thần, thấy giờ phút này hắn cụp mắt biết đang nghĩ đến điều gì, vốn mình nói chuyện. Trong ánh mắt mụ lóe lên vẻ chán ghét.

Cuộc sống hai mươi mấy năm sống bằng chết cũng thể tiêu diệt sự lương thiện, khiến y hắc hóa, người của hoàng thất Bắc Minh đúng là tầm thường.

Mụ nghĩ vậy, ánh mắt lóe lên, hiện lên vẻ âm trầm: "Độc tố phát ́c ? Chúng ngờ ngươi có thể lâu như vậy, lần chú ý chút, tránh cho phí công chịu khổ."

Mụ nói xong qua một bên, lấy một chiếc hộp gấm khỏi ngăn tủ. Khi người thấy Bắc Minh Thần vẫn còn ôm Phật Tịch, mặt có vẻ khó chịu nhưng đó xua .

"Còn ôm nàng làm gì, ném nhuyễn tháp ."

Bắc Minh Thần ngước mắt, nhìn hộp gấm Ngôn Âm đưa đến trước mặt, sắc mặt đổi nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Bây giờ nàng đang mang thai."

Ngôn Âm cười âm trầm, nâng hộp gấm trong lòng bàn tay: "Được rồi, ép ngươi, ném nàng rồi cầm giải dược ngoài , xem như thấy gì."

Bỗng chốc, khí thế mạnh mẽ của Bắc Minh Thần khiến người có cảm giác áp bách: "Các ngươi ̀n nhẫn như vậy, uổng công làm người."

Ngôn Âm vậy sắc mặt biến đổi trở nên ̀n ác, trong giọng nói có vẻ mỉa mai.

"Minh Thiên, chấp niệm của ngươi sâu quá, ngươi đặt tên là Minh Thiên thì có ích lợi gì? Ngươi nói ngày mai người nhà của ngươi sẽ đến tim ngươi, nhưng qua bao nhiêu ngày mai rồi, Bắc Minh Thần đã đến rồi ?"

Mụ nói xong nhìn Phật Tịch, ý mỉa mai càng sâu: "Ngươi nghĩ lại xem, khi nàng và Bắc Minh Thần đang mây mưa tận hưởng sung sướng, ngươi đang làm gì. Ngươi đang chịu cực hình chịu tra tấn?"

Phật Tịch đến ý nghĩa tên của Minh Thiên, suýt chút nữa đã mở mắt . Tình tiết chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, bây giờ lại xuất hiện người nàng, đáy lòng nàng dâng lên sự thương hại.

[Bây giờ thật sự tin rồi, đời này thật sự có chỗ dựa tinh thần.]

[Dù mười tháng cũng phải nuôi con, lấy Bắc Minh Vũ để luyện trước .]

Bắc Minh Thần cũng nghĩ vậy, từ khi hắn ý nghĩa tên Minh Thiên, đột nhiên cả thể xác và tinh thần như ngẩn ngơ. Sau khi những lời Ngôn Âm nói, gần như ánh mắt đổi ngay lập tức, trở nên rất ̀n nhẫn.

Ngôn Âm nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng lời mình vừa nói có ́c dụng, nên mê hoặc nói: "Bây giờ cho ngươi một cơ hội trút giận, giết nàng , giết con của Bắc Minh Thần, chắc chắn Bắc Minh Thần sẽ sống bằng c.h.ế.t. Khi đó, sự giày vò mà hắn phải chịu đựng sẽ vượt xa ngươi."

Tay của Phật Tịch giấu dưới áo choàng khẽ siết chặt lại, bởi vì tức giận nên cơ thể căng cứng.

[Đó là yêu ma quỷ quái gì thế, lại dám dùng tên của mẹ, đúng là tức chết rồi.]

Sau khi Bắc Minh Thần thấy tiếng lòng của Phật Tịch, hắn ôm chặt nàng hơn, ánh mắt nhìn về phía Ngôn Âm hiện lên vẻ lạnh lẽo, ̀n nhẫn nói: "Là nên chết rồi."

Hắn nói xong, Phật Tịch mở to mắt, đối mặt với Bắc Minh Thần đó đứng đất. Bắc Minh Thần bước lên phía, Phật Tịch nhanh hơn hắn một bước lên giơ chân đạp Ngôn Âm ngã xuống đất, xoay người rút một thanh kiếm bén người, lưỡi kiếm bay lên đ.â.m vào tim mụ .

Động ́c vô cùng trôi chảy, nhanh chóng, người áo đen trong phòng kịp phản ứng.

Chờ khi bọn họ phản ứng kịp ̣nh tay, thể còn động thì mạng đã xuống hoàng tuyền.

Phật Tịch nắm chặt chuôi kiếm trong tay, thái độ bề nhìn khóe miệng Ngôn Âm chảy máu, đang thoi thóp, bên môi cong lên nụ cười khinh thường.

"Không hề có chút công lực nào, yêu cầu của quốc sư một nước thấp vậy à?"

"Ngươi biết cái này gọi là gì ? Cái này là một kiếm xuyên tim, còn có tên khác là nhân vật phản diện chết vì nói nhiều."

Lúc nói đến đoạn , giọng nói của Phật Tịch có vẻ ̀n nhẫn và kiên nhẫn.

Ngôn Âm tin được mở to mắt, mụ tin. Rõ ̀ng người Minh Thiên trúng kịch độc của mụ , cách mấy canh giờ sẽ phát ́c, y có thể kìm chế đau đớn mà phản bội bọn họ ?

Ánh mắt của mụ dần biến thành cam lòng, mụ nghĩ hết mọi cách để giết Phật Tịch vì muốn sống, nhưng hôm nay...

Mụ nhìn Phật Tịch, vào giây phút này Phật Tịch và Nam Âm vô cùng giống .

"Ngươi... Rõ ̀ng đã chết rồi."

Sau khi nói xong câu đó, Ngôn Âm vô cùng cam lòng cúi đầu xuống.

Đám ám vệ thấy tiếng vội xông vào phòng, chỉ hai ba lần đã giải quyết xong đám áo đen còn lại.

Bắc Minh Thần bước nhanh đến phía trước Phật Tịch, lấy chuôi kiếm khỏi tay nàng, nhìn lướt qua thi thể Ngôn Âm, vùi đầu Phật Tịch vào ngực hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-132-1-tien-cung-voi-vang.html.]

"Sau này những chuyện nhuốm máu cứ để làm, Khê Nhi phải làm người trong sạch."

Phật Tịch ngẩng đầu lên, bĩu môi, vờ tức giận nói: "Bắc Minh Thần, chàng có nương tử đồng cam cộng khổ với chàng như thì nên lén mà vui ."

Bắc Minh Thần cười phóng khoáng, hắn đưa tay xoa mũi nàng: "Có được nương tử như Khê Nhi, lại lén vui chứ. Vi phu phải quang minh chính đại vui đắc ý quên mình."

Phật Tịch cười, gò má như hai đóa hoa nở rộ xinh đẹp, trong ánh mắt cũng ngập ý cười, đáy lòng ngọt ngào.

Hai tay nàng khoác lên cổ Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần ôm eo thon của nàng, cúi đầu hôn xuống.

Đám ám vệ ngẩn người, đó vội lưng bước khỏi phòng.

Vương gia thế này thật sự khiến người quen, chỉ quen mà còn cảm giác ngu ngốc.

Lại nhớ vương gia từng nói, nữ nhân có thể ảnh hưởng đến tâm tình của các ngươi. Các ngươi là tướng sĩ, toàn bộ quốc thổ đều cần các ngươi bảo vệ, vì một nữ nhân mà muốn từ bỏ chức trách của mình, đúng là buồn cười. Ở quốc thổ này, các ngươi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của một mình bổn vương.

Ừm, nói rất , lời còn văng vẳng bên tai. Lần vương gia tức giận nữa thì có thể cân nhắc tiết lộ chuyện này cho vương phi biết.

Linh Tiêu, Linh Phong từ âm thầm khinh bỉ đã biến thành lạnh lùng, bọn họ đã quen, lúc này làm phiền hai người bọn họ, chỉ huy ám vệ giải quyết áo đen ở xung quanh.

Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch chỉnh lại tóc, lại choàng mũ áo choàng cho nàng, xoay người ôm Phật Tịch muốn khỏi phòng.

Phật Tịch cười ngọt ngào, khóe mắt bỗng nhìn lướt qua thể thẳng băng, lạnh lẽo của Ngôn Âm.

"Khoan đã..."

Bắc Minh Thần vừa cất bước, Phật Tịch nói chợt l ui lại, cúi đầu khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Phật Tịch duỗi tay khỏi áo choàng, vòng qua lồng ngực của Bắc Minh Thần, chỉ Ngôn Âm: "Sao nhìn góc gò má mụ lại giống Nguyệt di nhỉ?"

Nàng nói xong khẽ nhíu mày: " nếu nhìn chính diện lại giống, Bắc Minh Thần chàng xem, chàng nhìn có giống ?"

Bắc Minh Thần vậy xoay người sang chỗ khác, lanh lùng nhìn lướt qua Ngôn Âm, lại dời mắt nhìn Phật Tịch.

"Ta cảm thấy giống." Hắn nói xong xoay người, cho Phật Tịch nhìn thi thể mụ nữa.

Phật Tịch dây dưa nữa: "Vậy thôi..."

Ở cửa chính, đám ám vệ cung kính hành lễ: "Vương phi, vương gia."

 

 

 

 

Loading...