Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 129.2: Ngươi nghĩ hắn có bao nhiêu phần trăm cơ hội trở về?

Cập nhật lúc: 2025-10-24 14:29:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Thiết Trụ ngã xuống đất mê mang về phía Phật Tịch, nó nhận được chỉ thị của nàng, chớp mắt, lớn tiếng sủa: "Gâu gâu gâu... Con hổ bên ngoài xông tới cho , có tiểu đệ muốn bắt nạt cẩu ca của ngươi."

Chưa đợi hai người có bất kỳ hành động nào, cửa vang lên tiếng "Ầm" bị phá tan, đó một con quái vật khổng lồ nhanh chóng chạy vào, tiện thể đụng ngã bàn xuống đất.

Chờ khi lão hổ chạy đến vị trí thích hợp, Thiết Trụ mới lên tiếng: "Gâu gâu... Được rồi, ngồi xuống."

Minh Thiên nhìn Thiết Trụ ở bên trái, lại nhìn lão hổ phía bên phải, cuối cùng nhìn Phật Tịch vênh váo tự đắc ở trước mặt, nghiến răng nghiến lợi : "Nữ nhân này lại dám chơi xấu."

Phật Tịch giơ tay tỏ vẻ mình bất đắc dĩ, cười điên cuồng: "Ta chơi xấu gì chứ, thầy bói nói chỉ có một cái mạng, thể trân trọng ?"

Nàng nói xong vỗ tay mấy lần, chỉ thấy mái hiên vang lên tiếng gạch va chạm, đó là tiếng người nhảy xuống.

Linh Tiêu và Linh Phong vào phòng trong, Tòng Tâm theo sát phía , mấy người khom người cung kính hành lễ.

"Vương phi..."

Minh Thiên nhìn mấy người xông vào, y đã biết mình bị nữ nhân này lừa gạt, từ đầu đến cuối y đều bị nữ nhân này dắt mũi, giận dữ nói: "Vẫn còn át chủ bài, đúng là biết xấu hổ."

Tòng Tâm dời ghế đến cho Phật Tịch, Phật Tịch vừa ̣nh ngồi xuống bỗng nhiên thấy Minh Thiên mắng mình, nàng hừ lạnh ngồi xuống bắt chân lên đắc ý nói.

"Ta cảm thấy ngươi có thể sống đến lúc chết, nếu phải muốn moi bí mật của ngươi thì ngươi đã chết trong nội viện rồi. bây giờ muốn vòng vo, mọi chuyện chờ phu quân lại rồi nói."

Minh Thiên cũng hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Nếu trong lúc để tang mà Bắc Minh Thần linh đường chắc chắn sẽ khiến những người bất mãn. Nói một cách khác, cho dù hắn quan tâm nửa đường trở về thì người của y cũng sẽ chặn ở giữa đường.

Cho nên y hề lo lắng rằng Bắc Minh Thần sẽ trở về.

Chỉ cần Bắc Minh Thần và Phật Tịch gặp , vậy sống chết của Phật Tịch phải mặc cho bọn họ thích nói gì nói à. Chỉ cần giữ nữ nhân này để uy hiếp, còn sợ Bắc Minh Thần bí mật của An Chuẩn quốc ?

Y nghĩ vậy, về phía Phật Tịch đang ngồi bắt chân, ánh mắt xem thường. Bắc Minh Thần đúng là có mắt như mù, lại yêu đến chết một nữ nhân như vậy, ngoại trừ gương mặt thì có ́c dụng gì, quan trọng là miệng còn độc như thế.

Phật Tịch liếc nhìn Minh Thiên, thấy y tỏ vẻ xem thường, nàng trừng mắt, đáy mắt cũng lộ vẻ xem thường: "Đồ ngu xuẩn."

Nàng nói xong đầu, hé miệng hát ca: "Lại là mưa rơi ngày thanh minh, bẻ cúc vứt lên mộ ngươi..." 

Minh Thiên thấy lời bài hát đầu , y cảm thấy nữ nhân này hát vậy là cố ý hát cho mình .

Phật Tịch mặc kệ y, tiếp tục ca hát.

"Là yêu chết hôm nay, Thiết Trụ , c.ắ.n chân y , thứ đều thể , những hình ảnh đó rất hưng phấn..."

"Trói tay chân của ngươi lại..."

"C.h.ế.t cũng g.i.ế.c, một kiếm cắt đứt cổ thì sảng khoái, tâm trạng thật , chỉ như , mới thể biểu đạt..."

Minh Thiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, hai tay siết chặt, cả người tỏa sát ý mãnh liệt.

Nữ nhân quá ngang ngược, lại dám sỉ nhục y như thế, đúng là muốn tìm chết mà. Chờ khi y ngoài chắc chắn sẽ tha cho nữ nhân này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-129-2-nguoi-nghi-han-co-bao-nhieu-phan-tram-co-hoi-tro-ve.html.]

Phật Tịch hát đến mức cuống họng khô ́t, Tòng Tâm nhanh tay lẹ mắt rót một chén nước đưa qua. Phật Tịch nhận uống cho thấm giọng, đưa chén trà lại cho Tòng Tâm đó nhìn ngoài phòng, mặt hiện vẻ lo lắng.

Sao bây giờ Bắc Minh Thần còn trở về, nàng sợ những kẻ đã phát hiện nên cố ý đưa Minh Thiên vào phòng để xử lý. Nàng tự hỏi mình làm như vậy, chắc hẳn những người phát hiện Minh Thiên đã bị nàng khống chế chứ?

Linh Tiêu thuận theo ánh mắt Phật Tịch nhìn lướt ngoài, dựa vào thị giác của y có thể nhìn rõ ̀nh viện, khi xem hết lắc đầu với Phật Tịch.

Phật Tịch khẽ gật đầu dời mắt , cúi đầu biết suy nghĩ chuyện gì.

Giọng nói chế giễu của Minh Thiên vang lên: "Ta khuyên các ngươi đừng kéo dài thời gian nữa, Bắc Minh Thần khỏi hoàng cung được ."

Phật Tịch ngẩng đầu lên cười ha ha, tiếp tục ca hết: "Nhìn Minh Thiên chết trước mặt, bằng lòng ̀n nhẫn đ.â.m y một nhát."

Minh Thiên bị Phật Tịch đ.á.n.h đập nhiều , bây giờ ít nhiều gì trong lòng cũng bình tĩnh lại, chỉ thấy y cong môi tự giễu.

"Sao đây, bị nói trúng nên thẹn quá hóa giận à?"

Phật Tịch cũng mỉa mai: "Phu quân luôn rất mạnh, lúc hắn chinh chiến sa trường, biết ngươi bị hành hạ ở . Một kẻ bị ngược đãi nào có thể diện nói về người mạnh nhất?"

Minh Thiên vậy ánh mắt lóe lên mấy lần, ý cười môi dần tan biến, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh.

"Đúng là Bắc Minh Thần rất mạnh, nhưng hắn có thể lấy một chống một trăm à? Hắn bất tử ? Hắn vì bảo hộ ngươi đã sắp xếp ám vệ mạnh nhất bên cạnh ngươi, ngươi nghĩ bao nhiêu phần trăm cơ hội trở về?"

Phật Tịch vậy trừng mắt, hình như hiện lên vẻ sắc bén.

Minh Thiên thấy nàng như vậy, khóe môi cong lên ý cười khó mà phát hiện.

Phật Tịch vừa muốn đứng dậy, nhìn thấy sắc mặt Minh Thiên đổi, nàng nhíu mi ngồi xuống lần nữa.

"Ta vô cùng chắc chắn, vì trong Thần Vương phủ có người hắn yêu nhất, nhất ̣nh hắn sẽ trở lại."

Phật Tịch nói xong vuốt vòng tay trân châu cổ tay, ánh mắt lóe lên vẻ suy nghĩ, liếc nhìn người trước mặt, hừ lạnh một tiếng: "Mà điều muốn làm chính là ở trong Thần Vương phủ chờ hắn trở về."

Minh Thiên thấy Phật Tịch bị khích, con ngươi khẽ động, bình tĩnh nói: "Tình yêu của các ngươi rất cảm động, nhưng sống và chết chỉ trong chớp mắt..."

Phật Tịch miễn cưỡng cười, vén tóc đen bên tai, khóe miệng cong lên ý cười nhưng nói gì, chỉ im lặng nhìn Minh Thiên ở trước mặt.

Minh Thiên bị Phật Tịch nhìn đến mức run rẩy, rõ ̀ng nữ nhân này mang cho y cảm giác rất kích động và có đầu óc, nhưng hôm nay y phát hiện nữ nhân này có thể nhìn thấu bất kỳ quỷ kế gì của mình.

"Từ hoàng cung đến Thần Vương phủ, khoảng cách này..."

Phật Tịch vậy vẫn cười thản nhiên, lúm đồng tiền càng sâu, cắt lời y: "Được rồi, ngươi đừng phí công nữa, sẽ khỏi Thần Vương phủ."

" chúng có thể chơi đoán chữ, đoán xem trời sắp sáng rồi, ngươi vẫn đưa ngoài, những sẽ xông vào Thần Vương phủ cứu ngươi vứt bỏ ngươi?"

Minh Thiên nàng nói vậy, trong lòng đã biết đáp án, chần chờ, lúc cười nói: "Bọn chúng sẽ bỏ , cũng sẽ giết hắn. Ngươi dám nói trong lòng hề lo lắng cho hắn ?"

Phật Tịch im lặng một lát, chậm ̃i đứng lên nhìn ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm u ám, nàng chớp mắt giống như đang tự lẩm bẩm, lại như đang trả lời câu hỏi của Minh Thiên.

"Đương nhiên lo lắng cho hắn, nhưng cũng biết điểm yếu của hắn là gì. Chỉ khi an toàn thì hắn mới có thể đ.á.n.h thắng đó."

 

Loading...