Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 129.1: Ngươi nghĩ hắn có bao nhiêu phần trăm cơ hội trở về?
Cập nhật lúc: 2025-10-23 08:52:35
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bắc Minh Thần hề đề phòng liên tục lùi lại mấy bước, khi khiến mình đứng vững mới về phía Phật Tịch, chậm ̃i vỗ mặt nàng, cong môi nở nụ cười, hề tức giận mà càng nhìn nàng với vẻ hứng tú.
"Ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi."
Phật Tịch rất thản nhiên, hề bối rối, một tay xoa cổ tay, vậy nhíu mày nói: "Khiến ngươi cảm thấy hứng thú à? Vậy thật khiến cho người buồn nôn."
Nàng nói xong vòng tay hai trước ngực, tỏ vẻ xem thường: "Ta nhìn thấy ngươi càng lúc càng cảm thấy chán ghét. Rõ ̀ng là gương mặt giống nhưng phối hợp với ý đồ xấu giống như Thiết Trụ đớp cít vậy, khiến người buồn nôn chết mất."
Thiết Trụ đang canh giữ ở cửa tỏ ý nó bị xúc phạm, nhưng vừa rồi nó thấy gì thế?
Tên vương gia này phải là Bắc Minh Thần?
Vậy có cần nhịn nhục ?
Nó dám cắn Bắc Minh Thần, bây giờ có một người y hệt như hắn, vậy hôm nay Thiết Trụ nó phải mạnh mẽ hơn, nhất ̣nh nó phải trút hết sự ấm ức bấy lâu nay lên kẻ thé này.
Bắc Minh Thần đưa tay lau mặt, bật cười nói: "Đúng là mồm miệng ác độc."
"Giống như đúc à?" Nói đến đây, mặt y hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Có lẽ cần đến mấy ngày, đời này chỉ có một mình có gương mặt này thôi. Về phần ngươi, có thể cân nhắc giữ ngươi lại..."
Phật Tịch đưa tay giơ lên phía trước, vờ đầu ̣n giọng nói: "Ta van xin ngươi đừng nói chuyện, bây giờ rất buồn nôn, muốn nôn."
Nàng nói xong xoay người nôn khan mấy lần, vỗ ngực mình, ngồi dậy lắc đầu nói: "Tại ngươi lại ôm ngươi mà giơ tay chém chết ngươi. bây giờ vô cùng khâm phục sự can đảm của ngươi, mụ có thể kiên nhẫn nuôi lớn ngươi đến vậy?"
"Đúng là gương mặt giống hệt, tứ chi phát triển, tam quan sụp đổ, thật muốn chia đôi chất lỏng và chất rắn trong đầu ngươi để cho đều."
Nàng nói xong nhìn lướt qua Thiết Trụ đang chuẩn bị nhào lên, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa.
Thiết Trụ lên, cắn chết tên ngốc này .
Đồng thời nàng cũng nhìn lướt ngoài, biết bên phía Giản Triều có thuận lợi . Phật Tịch nghĩ vậy, tiếp tục vòng tay trước ngực kéo dài thời gian.
"Về phần ngươi nói giữ lại, cho ngươi biết cần phải như vậy. Ta sợ hai chúng cùng đường, người sẽ hỏi cô nương mua con gia súc bên cạnh ở đấy."
Bắc Minh Thần hít sâu một , vẻ mặt tức giận, hừ lạnh nói: "Đúng là phí gương mặt , ngờ độc miệng như thế. Nể tình và Bắc Minh Thần là song sinh, có thể cho các ngươi chết cạnh ."
Phật Tịch cũng hừ lạnh một tiếng: "Có bệnh thì chữa , ở đây khùng điên gì thế?" Nàng nói xong nhìn y với vẻ khinh thường.
"Chẳng lẽ ngươi biết xấu hổ? Được rồi, là đại nhân trách tiểu nhân, nẻ tình ngươi và Bắc Minh Thần là song sinh, lần dẫn Thiết Trụ khám ung thư tuyến vú sẽ dẫn ngươi theo."
"Không cần cảm ơn , ai bảo vừa xinh đẹp lại lương thiện như vậy."
Bắc Minh Thần siết chặt nắm đám, ánh mắt đầy sự phẫn nộ, giống như nghiến răng nghiến lợi nói, từng chữ đều mang theo lửa giận.
"Nữ nhân này, độc miệng lắm..."
Y còn nói xong, bên chân truyền đến cảm giác đau nhói, khi cúi đầu nhìn sang chỉ thấy con chó đang trừng to mắt, mắt chó ngập ánh sáng hung ác. Giờ phút này, nó đang cắn chặt bắp chân y, khóe miệng dính tơ máu, thỉnh thoảng còn phát tiếng rừ rừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-129-1-nguoi-nghi-han-co-bao-nhieu-phan-tram-co-hoi-tro-ve.html.]
Sắc mặt Bắc Minh Thần âm trầm đáng sợ, nhìn dáng vẻ con chó này giống như cắn buông, y vờ muốn giơ chân đá .
Phật Tịch nháy mắt với Thiết Trụ, chỉ vào nam nhân đang tức giận bên cạnh, lên án nói: "Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cắn lại? Ngươi muốn tính toán với chó à?"
Thiết Trụ nhìn thấy ánh mắt của Phật Tịch, vội buông , chạy đến lưng nàng trốn tránh.
Bắc Minh Thần cúi đầu nhìn thoáng qua bắp chân sắp chảy máu, ngẩng đầu lên ánh mắt đầy vẻ u ám: "Muốn c.h.ế.t." Y nói xong giơ cao nắm đấm lên, cất bước đánh qua.
Thiết Trụ chạy lên mấy bước, sủa khiêu khích: "Gâu gâu... Ngươi qua đây."
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần bị Thiết Trụ thu hút sự chú ý, nàng đảo mắt, cười tủm tỉm qua giơ chân lên, dùng hết sức đá bay Bắc Minh Thần. Sau khi nàng đặt chân xuống kiêu ngạo ngửa đầu : "Đánh chó phải nhìn mặt chủ, chỗ dựa của con chó này chính là con hổ trong viện ."
Mặc dù Bắc Minh Thần có thể dùng sức cản một chút nhưng ngờ Phật Tịch mạnh như vậy, chỉ thấy y bay phía , đ.â.m ầm vào bàn cách đó xa. Đồ vật bày bàn bị y đụng rơi xuống.
Bắc Minh Thần theo bàn trượt xuống đất, lúc này đưa tay che ngực, xoay người phun một ngụm máu tươi.
Phật Tịch đưa hai tay trước ngực, lắc đầu, lên mấy bước chậc chậc một tiếng. Nàng nhớ lần đầu tiên gặp Bắc Minh Thần, hắn cũng ói máu, về phương diện này hai em rất giống .
"Vốn là đệ sinh đôi, cần gì đánh , này, ngươi tên gì thế?"
Bắc Minh Thần hung hăng nhìn Phật Tịch, một tay vịn đất, một tay che ngực, vờ muốn đứng lên.
Phật Tịch lắc đầu chép miệng: "Bại tướng dưới tay nào có dũng khí khiêu khích ?"
Bắc Minh Thần híp mắt, giơ tay lên vung ám khí .
Phật Tịch vội nghiêng đầu, chỉ thấy ám khí lao vụt qua trước mặt nàng. Luồng gió mạnh thổi bay tóc trán nàng, ám khí cắm thẳng vào tường, tường xuất hiện ba lỗ thủng.
Qua Minh Thiêny đầu lại chỉ thấy Bắc Minh Thần đã đứng lên, người y dính đầy máu tươi, mà cả người lại có vẻ vô cùng tức giận.
Phật Tịch chỉ vào y, hung hăng nói: "Ta nói cho ngươi biết, chờ khi phu quân của về, nhất ̣nh sẽ bảo hắn đánh chết ngươi."
Minh Thiên hừ lạnh, ̀n nhẫn nói: "Nghe cho kỹ, tên Minh Thiên."
Phật Tịch híp mắt mờ mịt, giọng nói nghi ngờ: "Minh Thiên*? Ta cảm giác ngươi sống quá ngày mai."
*Minh Thiên nghĩa là ngày mai.
Minh Thiên siết chặt tay, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác: "Vậy thì rửa mắt mà đợi ." Y nói xong ̣nh đánh Phật Tịch ngất xỉu rồi đưa .
Phật Tịch còn động đậy, Thiết Trụ đã nhào đến trước, duỗi chân chó chuẩn bị nhào lên người Minh Thiên.
Minh Thiên dừng bước, Thiết Trụ bay qua trước mặt y.
Vào giây phút đó, Phật Tịch cất bước lên, bay lên một cái đá mạnh lên người Minh Thiên. Sau khi đá xong, nàng lùi lại mấy bước dùng tay vỗ lên bụng mình, âm thầm thở một , nàng được dùng sức nữa.
Minh Thiên lùi mấy bước, khinh thường đưa tay vỗ nơi mới bị Phật Tịch đá. Cước này nhẹ hơn hẳn ban nãy, chắc là nàng dám dùng sức nữa.