Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 128.1: Mọi thứ của Bắc Minh Thần vốn nên thuộc về ta

Cập nhật lúc: 2025-10-20 11:56:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đứng đối mặt với như thế, mặt nở nụ cười lịch sự nhưng ai cất bước lên.

Dưới bóng đêm, Bắc Minh Thần híp mắt lại, lên mấy bước, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Tịch Nhi?"

Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần đang bước gần đến nàng hơn, khóe môi cong lên nụ cười, hé miệng gọi tên Bắc Minh Thần mà gọi tên hắn trong lòng.

Bắc Minh Thần ngơ ngác, sắc mặt cứng đờ, nàng vừa mới nói gì ? Sao y được?

Phật Tịch xong ngậm miệng , chằm chằm gương mặt Bắc Minh Thần, thấy rõ lông mi của y run lên.

Bây giờ có thể xác nhận Bắc Minh Thần này do người khác cải trang, nhưng bọn họ quá giống , giống như vậy, giống như song sinh vậy.

Song sinh, chẳng lẽ là đệ song sinh của hắn?

Bắc Minh Thần khẽ nhíu mày, chẳng phải bọn họ nói Bắc Minh Thần và vương phi rất ân ái à? Sao bây giờ nàng lại thế này? Nhìn thấy y mà hề vui vẻ chút nào.

Phật Tịch khẽ chớp mắt, đáy mắt của nàng trở nên âm trầm. Nàng nhìn Bắc Minh Thần đang ở cách xa mình mấy bước, ung dung cười nói.

"Sao đột nhiên chàng trở về thế?"

Bắc Minh Thần chớp mắt, về phía Phật Tịch, giọng nói dịu dàng vang lên: "Tối nay, những kẻ an phận, lo lắng cho nàng."

Trên mặt Phật Tịch hiện lên vẻ ̀n nhẫn dễ dàng phát hiện , lóe lên rồi biến mất.

"Giọng nói của chàng thế? Bị bệnh à?"

Bắc Minh Thần ngừng bước theo bản năng, khẽ ho mấy tiếng rồi nói: "Không ..."

Giản Triều ở trong phòng thấy Phật Tịch vẫn đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn qua Lam Thiên.

Bình thường hai người luôn dính lấy còn ôm hôn nồng nhiệt, bây giờ thế này khiến y cảm thấy bất ngờ.

"Sao vậy?"

Nói xong cất bước ngoài, đó ngừng lại bên cạnh Phật Tịch, hỏi tiếp: "Sao vậy?"

Phật Tịch đầu cười: "Bắc Minh Thần trở về."

Giản Triều sững sờ nhưng nghĩ , hỏi nữa mà tiếp tục lên phía trước, nói với Bắc Minh Thần ở cách đó xa: "Không ngờ ca có bản lĩnh như vậy? Mau nói biết, nói xem ca né tránh những kẻ đuổi bắt thế nào, lại trở về chút thương tổn gì?"

Bắc Minh Thần nhìn thấy Giản Triều đến cạnh mình, liếc mắt nhìn y: "Bổn vương tự có cách."

Giản Triều thấy Bắc Minh Thần tự xưng bổn vương, ánh mắt khinh thường nhìn qua một phen, giọng điệu chế giễu: "Nhìn được mấy hôm nay ca bị đả kích rất lớn."

Nói xong, dùng quạt gõ bả vai của Bắc Minh Thần mấy lần, khẽ nói: "Đừng đắc chí, thì ca sẽ chết rất thê thảm."

Bắc Minh Thần khẽ nhíu mày lại, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

"Các ngươi lui , bổn vương muốn cùng Tịch Nhi nghỉ ngơi."

Giản Triều rụt quạt lại, nhìn Phật Tịch nhún nhún vai, đó cười lấy lòng, dùng quạt chỉ vào đầu mình, hiệu Thái hậu hoăng, có lẽ Bắc Minh Thần bị kích động, bảo Phật Tịch đừng quan tâm, hãy hiểu chuyện.

Phật Tịch có phản ứng gì, đứng trong cổng yên tĩnh nhìn Bắc Minh Thần.

Giản Triều thấy Phật Tịch chằm chằm Bắc Minh Thần, mà Bắc Minh Thần cũng chăm chú nhìn nàng, y dùng quạt gõ đầu mình. Y lại bắt chó cày xen vào chuyện của người khác à. Phu thê người đầu giường cãi cuối giường hòa, y quản làm gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-128-1-moi-thu-cua-bac-minh-than-von-nen-thuoc-ve-ta.html.]

"Lam Thiên, chúng thôi." Giản Triều vừa nói vừa , chờ Lam Thiên lên cùng mới người ngoài.

Phật Tịch nhìn bóng lưng hai người họ muốn rời khỏi Thần Tịch Viện, đột nhiên lên tiếng: "Giản Triều..."

Giản Triều ngừng bước lại nhìn qua: "Sao thế?"

Phật Tịch lên trước mấy bước, tùy ý nói: "Chẳng phải đệ nói Bắc Minh Thần trở về thì đệ sẽ về Bách Thanh quốc à, vậy bây giờ đệ có thể trở về trong đêm rồi."

Giản Triều sững sờ nhìn Phật Tịch, trong lòng đang suy tư lời nàng nói.

Phật Tịch với Bắc Minh Thần: "Vương gia, chàng nhanh bảo quản gia đưa tiền cho y , đó bảo y rời ngay."

Mây đen trong mắt Bắc Minh Thần dần tan biến, chỉ nói một chữ: "Được..."

Y vừa nói xong chữ này, Phật Tịch đưa tay ôm ngực, nhìn Giản Triều đang đứng ở cửa với vẻ khiêu khích: "Đệ ở Thần Vương phủ phiền phức quá, mau cầm tiền rời ."

Giản Triều Bắc Minh Thần nói vậy, ánh mắt lạnh lùng người đối mặt với Phật Tịch, dùng quạt chỉ vào nàng, tức giận đến mức mũi như muốn phun lửa: "Nữ nhân đúng là muốn ăn đòn mà, vậy mà dám bảo nhanh lên."

Nói xong, đột nhiên Giản Triều cất bước về phía trước ngồi lên nhuyễn tháp, thuận thế khẽ nghiêng : "Ta nói cho tẩu biết, hôm nay tiểu gia sẽ ."

Thái độ của Phật Tịch trở nên cứng rắn, giận dữ nói: "Giản Triều, khuyên đệ tốt nhất nên nhanh lên, thì tất cả đừng mong tốt đẹp."

Ánh mắt Giản Triều sáng lên, nhảy xuống giường: "Dù cũng là hoàng tử, lại bị một nữ nhân như tẩu nhục mạ như vậy."

Phật Tịch hừ hừ hai tiếng: "Linh Tiêu, dắt lão hổ và Thiết Trụ qua đây cho ."

Giờ phút Linh Tiêu mờ mịt, chẳng phải quản gia đã đưa bạc cho Giản Nhị hoàng tử từ lâu rồi à? Vương gia quên ?

Sau khi Phật Tịch nói vậy mau chóng làm.

Bắc Minh Thần đưa tay muốn nắm tay Phật Tịch, lại bị nàng âm thầm nhích chõ khác.

Chỉ thấy Phật Tịch tỏ vẻ như dạy dỗ Giản Triều một phen thề bỏ qua: "Ta nói đệ biết, nhịn đệ từ lâu rồi, nếu phải nể mặt nể mặt Bắc Minh Thần thì đã đánh đệ từ sớm."

Giản Triều quơ quạt ngăn giữa Bắc Minh Thần và Phật Tịch, chỉ thấy y lên án Phật Tịch: "Ta cũng nói cho tẩu biết, nếu phải vì Bắc Minh Thần thì chỉ với tẩu đã hồn về Tây Thiên từ sớm rồi."

Bắc Minh Thần ở phía gương mặt trở nên âm trầm, giờ phút này trong lòng y rất khó chịu. Sao hai người này lại nói nhiều như vậy, nhưng y dám bộc lộ , chỉ nhìn qua hai người đối diện xem bọn họ ̣nh làm gì.

Lam Thiên và Tòng Tâm đứng ở cửa Thần Tịch Viện, hai người ngơ ngác, đầu hiện nhiều dấu chấm hỏi. Bọn họ biết vì Nhị hoàng tử lại cãi với vương phi?

Chỉ thấy hai người cãi ầm trời, ngươi một lời một câu, người xung quanh vô cùng sửng sốt. 

Lam Thiên dần phát hiện sự khác ạ, Thần Vương yêu Thần Vương phi như thế, dễ dàng bỏ qua khi người khác mắng nàng ấy, vậy người này là ai?

Hồi lâu , Bắc Minh Thần nhíu đôi mắt sắc bén, âm thầm nhìn về phía hai người đang liên tục cãi vã, nghiêm giọng quát: "Đủ rồi, hơn nửa đêm rồi còn ầm ĩ cái gì?"

Một tiếng quát này khiến hai người ngừng cãi , lại lén nhìn , đó tiếng Linh Tiêu vang lên.

"Vương phi, lão hổ và Thiết Trụ được dắt đến rồi."

Phật Tịch tiếng sang, giờ phút này lão hổ đầy oai phong nhìn về phía trước. Thân hình của nó to lớn, ánh mắt sáng ngời có thần, trong mắt đầy sự khó chịu và tức giận khát máu. Chỉ vừa nhìn qua đã khiến người cảm thấy nó đáng sợ, làm người sợ hãi.

 

Mà Thiết Trụ ở bên cạnh lão hổ, mặc dù mặt chó có vẻ ngu ngốc nhưng cũng may đêm đen che phủ mấy phần, từ xa nhìn lại có thể dọa sợ một đứa trẻ.

Loading...