Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 127.2: Thái hậu hoăng

Cập nhật lúc: 2025-10-18 13:49:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Nhàn Uyển nhìn về phía Phật Tịch, trong ánh mắt đầy vẻ oán hận và u oán.

Giờ phút này Phật Tịch muốn tính toán với nàng , trong mắt nàng chỉ có Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần cúi thấp đầu để người thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng biết hắn đau lòng, nhưng tấm lưng vô cùng tiêu điều, khiến người nhìn thấy mà đau lòng.

Đầu tiên, Bắc Minh Thần cảm thấy mùi hương quen thuộc, đó cảm thấy người ấm áp, cần đoán cũng biết là Khê Nhi, hắn đưa tay nắm tay nàng đang giúp hắn chỉnh y phục.

Phật Tịch được Bắc Minh Thần đỡ quỳ xuống, im lặng nói nhìn Thái hậu nằm giường có vẻ rất bình yên.

Bắc Minh Thần nắm thật c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, chỉ khi nắm chặt tay Khê Nhi thì trong lòng hắn mới có thể bình yên.

Phật Tịch phát giác, tay đặt lên mu bàn tay của Bắc Minh Thần.

[Chàng có .]

[Chúng còn có con.]

Bắc Minh Thần biết ý của Phật Tịch, khẽ gật đầu, tuy sắc mặt u sầu nhưng ánh mắt nhìn về phía Phật Tịch mang theo vẻ dịu dàng.

Tin tức Thái hậu hoăng truyền khắp nơi, cả nước vô cùng buồn bã, trong ngoài triều vô cùng tĩnh mịch.

Bắc Minh Thần và các hoàng tử phải giữ đạo hiếu trong linh đường, còn phải nhịn ăn ba ngày. Những hoàng tử khác hiếu thảo như Bắc Minh Thần, nhưng ngại hắn ở đó áp trận, nên bọn họ dám hành động gì.

Phật Tịch có thai thể giữ đạo hiếu, cho nên chỉ có thể chờ trong trong Thần Vương phủ. Điều duy nhất nàng có thể làm lúc này là chăm sóc bản cho tốt, khiến Bắc Minh Thần phân tâm.

Ngày thứ ba khi Thái hậu hoăng, mấy người Phật Tịch, Lam Thiên và Giản Triều đang dùng bữa.

Lam Thiên thấy Phật Tịch muốn ăn, giúp Phật Tịch múc một bát canh gà: "Vương phi, uống canh gà ."

Phật Tịch gật đầu: "Đa ̣..."

Nói xong cầm thìa chuẩn bị ăn canh, chợt tiếng cạch cạch như vỡ nát.

Phật Tịch ngừng động ́c yên lặng lắng .

"Cạch cạch... Tịch tỷ tiêu rồi, biết tên cẩu hoàng đế liên hợp với ai, chuẩn bị ám sát tỷ."

Phật Tịch đặt thìa xuống đứng lên thiện sảnh.

Giản Triều và Lam Thiên nhìn chăm chú, mặt có vẻ khó hiểu, rõ Phật Tịch đang làm gì?

Phật Tịch cất bước vào biệt viện, con gián vừa báo tin bây giờ đang bò tường.

"Cạch cạch... Đi nhanh như vậy, cũng biết dẫn theo."

Thiết Trụ thấy Phật Tịch đến hậu viện, nhanh chóng chạy lên trước: "Tịch tỷ, đồ của chúng ?"

Phật Tịch đưa hai tay ôm ngực, cúi đầu nhìn về phía Thiết Trụ: "Chúng có phải bạn ?"

Thiết Trụ trừng mắt chó, khẽ chớp mắt: "Gâu gâu... Tỷ nói có chuyện gì, rồi quyết ̣nh chúng có làm bạn ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-127-2-thai-hau-hoang.html.]

Phật Tịch giận ́i mặt: "Chúng quen biết lâu như vậy, vui vẻ cũng có đau lòng, có lúc ngươi vì mà tiếc mạng sống."

Thiết Trụ liên tục lùi lại: "Gâu gâu... Tỷ là ai? Ta quen tỷ ?"

Phật Tịch khinh bỉ, lạnh lùng nói: "Bắc Minh Thiết Trụ, lời ngươi nói tổn thương lòng người, vậy tình bạn của chúng sẽ chấm dứt."

Thiết Trụ lắc đầu chó: "Gâu... Vậy ̣m biệt." Nói xong người chạy ngoài.

Phật Tịch nghiến răng nghiến lợi, con chó Thiết Trụ này.

Lúc này con gián mới chậm ̃i bò vào biệt viện, thấy gương mặt Phật Tịch bình tĩnh u ám, bị dọa liên tục lui , nó cảm thấy mình khó giữ được mạng nhỏ này.

"Cạch cạch... Tịch, tịch tỷ, có phải chúng phải sớm tính toán, có lẽ những người sắp đến rồi."

"Vậy khi đó cẩu hoàng đế nói gì?"

"Cạch cạch... Nói cho kẻ đó biết chỉ có một cơ hội này, cần phải diệt trừ Bắc Minh Thần và Phật Tịch. Nếu thất bại thì ai có thể sống sót."

Phật Tịch nói vậy khẽ híp mát, cất bước chạy đến ̀nh viện, người đến trước chiếc lồng nhốt hổ.

Con hổ khinh thường thoáng qua, gầm nhẹ một tiếng xoay đầu , tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phật Tịch mở lồng : "Thần Vương phủ nuôi ngươi lâu như thế, đến phiên ngươi báo đáp chúng rồi."

Lão hổ rạp mặt đất nhắm mắt nghỉ ngơi, Phật Tịch nói mà hề phản ứng gì.

Phật Tịch đá chiếc lồng mấy lần: "Bây giờ ngươi là hổ rơi vào vương phủ, bình thường phải biết pháp tắc sinh tồn, xem xét thời thế chứ?"

Nàng vừa nói vừa đá chiếc lồng mấy lần: "Nhanh lên."

Lúc này con hổ mới ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hung ác: "Grừ... Không ."

Phật Tịch vậy tức điên lên, vờ phất tay áo của mình: "Hôm nay dạy dỗ ngươi một phen, ngươi sẽ biết vì xinh đẹp như vậy."

Còn chờ Phật Tịch có hành động gì, Thiết Trụ từ một bên nhanh chóng chạy đến chiếc lồng, giơ vuốt lên cào một cái.

"Ngao... Đi ngoài..."

Lão hổ bị dọa đến sợ hãi, rụt cổ lại đáng thương chui khỏi lồng.

Thiết Trụ theo sát phía , lại cào một cái: "Gâu gâu... Lại dám lời thì coi chừng đánh ngươi."

Nói xong về phía Phật Tịch: "Gâu gâu... Tịch tỷ, có thể để nó tiếc mạng sống vì tỷ ?"

Phật Tịch : "Đương nhiên có thể, đuổi nó đến cổng Thần Vương phủ ."

 

Loading...