Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 126.1: Sao nữ nhân này lại giống nữ hoàng như thế?
Cập nhật lúc: 2025-10-14 12:05:08
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bắc Minh Thần vậy trong lòng bình tĩnh lại, nhưng Phật Tịch lại rất kinh ngạc.
[Ôi trời đất ơi.]
[Rốt cuộc đây là gia ̀nh thế nào vậy?]
Bắc Minh Thần thoải mái nói: "Tôn nhi muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy chuyện gì?"
Thái hậu nhắm mắt lại: "Chìa khóa ai gia đưa, các con có cầm theo ?"
Phật Tịch về phía Bắc Minh Thần, mở to mắt.
[Chìa khóa, ném chìa khóa rồi?]
Bắc Minh Thần hiệu cho Phật Tịch đừng vội: "Hôm nay tôn nhi mang theo bên người."
Thái hậu mở to mắt: "Ai gia viết rõ chuyện xảy năm đó rồi cất giữ trong ngăn bí mật, chìa khóa có thể mở ngăn bí mật. Trong ngăn đó còn có bí mật của An Chuẩn quốc."
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch, hai người hề có bất kỳ phản ứng nào, yên tĩnh lắng .
Thái hậu dùng khăn che mũi miệng, ho khan mấy tiếng, buồn bã nói: "Năm đó ai gia mang thai, tiên hoàng vô cùng vui vẻ, đầu tiên là đại xá thiên hạ, đó giải ́n tần phi trong tam cung lục viện. Khoảng thời gian đó, ai gia vô cùng vui vẻ."
Lúc Thái hậu nói đến đây, mặt đầy vẻ hạnh phúc, trong mắt giấu được vẻ yêu thương, nhìn được năm đó bà thật sự rất vui, cũng thật lòng yêu tiên hoàng.
Thái hậu cười khẽ, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ của mình và tiên hoàng, nhưng nghĩ đến chuyện xảy đó, sắc mặt của bà đổi rất nhanh.
Phật Tịch vốn cũng vui vẻ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Thái hậu đổi đã biết chuyện xảy đó tốt đẹp gì.
"Ai gia và tiên hoàng chủ quan, phát hiện ai gia bị người bỏ thuốc. Chờ đến lúc sinh con, hai đứa bé song sinh trong bụng ai gia chỉ có một đứa sống."
Phật Tịch vô thức siết chặt tay, Bắc Minh Thần cảm nhận được, khẽ an ủi nàng. Xem này hắn phải chú ý hơn, nhất ̣nh hắn phải bảo vệ tốt Khê Nhi và con.
Trong ánh mắt của Thái hậu hiện lên vẻ hối hận: "Khi đó, ai gia biết phải làm , khi bàn bạc với tiên hoàng quyết ̣nh nhận nuôi một đứa bé ở ngoài cung. theo thời gian trôi qua, tính cách và dáng vẻ của hai đứa bé khác biệt rất lớn."
"Sau khi bọn chúng trưởng thành, ai gia bàn với tiên hoàng, để tiên hoàng dẫn hai người đến long mạch của An Chuẩn quốc."
Thái hậu nói đến đây, vô cùng tiếc nuối nhìn Phật Tịch, lại dời mắt nhìn bụng nàng.
Phật Tịch kinh ngạc, nhíu mày.
Bắc Minh Thần theo ánh mắt của Thái hậu về phía Phật Tịch, lại nhìn bà lần nữa, khó hiểu hỏi: "Hoàng tổ mẫu?"
Thái hậu dời mắt, thở dài một nặng nề.
"Sau khi hai đứa bé song sinh của hoàng thất An Chuẩn quốc trưởng thành thì phải đến long mạch của An Chuẩn quốc. Ai gia biết trong long mạch có gì, chỉ biết khi khỏi long mạch, một trong hai đứa bé sẽ chết yểu."
Bà vừa nói vừa nhìn sắc mặt Phật Tịch đổi, đều là mẫu , bà hiểu tâm trạng của Phật Tịch.
"Sau khi đứa bé chết yểu, trong ba năm An Chuẩn quốc sẽ có mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, còn đứa bé sống sót có tuổi thọ dài hơn người bình thường."
Phật Tịch càng sắc mặt càng khó coi, lúc những lời cùng trong lòng càng lo lắng.
[Hiến tế?]
Đây là điều Phật Tịch có thể nghĩ đến, đó đưa tay chạm lên bụng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-126-1-sao-nu-nhan-nay-lai-giong-nu-hoang-nhu-the.html.]
Sau khi Bắc Minh Thần xong híp mắt lại, lại thấy động ́c của Phật Tịch, trong lời khó chịu, nói: "Sao lại như vậy?"
Thái hậu khẽ lắc đầu: "Ai gia cũng rõ, nhưng chuyện bí mật này chỉ có khi Hoàng đế đời trước khi băng hà sẽ kể với hoàng đế đời tiếp theo."
Thái hậu nói xong rơi nước mắt: " khi tiên hoàng qua đời, ở bên cạnh chỉ có Hoàng thượng đương triều. nó phải huyết mạch Bắc Minh. Tiên hoàng thể làm gì khác, đành nói bí mật này với , để khi Dục Nhi (Cha của Bắc Minh Thần) trở về sẽ nói cho nó biết."
"Ai ngờ, bí mật này bị Hoàng thượng đương triều lén, nó xông đến chất vấn, sức khỏe của tiên hoàng khi đó tốt, bị nó gây chuyện như vậy, khi đó đã băng hà."
Bắc Minh Thần vậy, cả người dâng lên vẻ ̀n nhẫn. Đúng vậy, thảo nào, thảo nào hoàng tổ mẫu vẫn luôn thích Hoàng thượng.
Giờ phút , Thái hậu gần như khóc thành tiếng: "Tiên hoàng băng hà, ai gia thể sụp đổ, ai gia còn phải chờ Dục Nhi trở về, còn phải chờ con của thằng bé được sinh . Ai gia sợ có người động tay động chân, nên đưa Diệu Nhi (Mẹ của Bắc Minh Thần) vào hoàng cung dưỡng thai."
"Nước thể một ngày vua, trước khi Dục Nhi trở về, chuyện triều chính ở An Chuẩn quốc cần có người xử lý. Đám đại thần ầm ĩ bảo nên để hoàng tử Bắc Minh Viễn (Hoàng thượng đương triều) giúp xử lý triều chính."
Bắc Minh Thần cảm nhận được cảm xúc của Thái hậu, khẽ thả tay Phật Tịch đến bên giường: "Hoàng tổ mẫu, người nằm xuống nghỉ ngơi ."
Thái hậu dùng khăn lau nước mắt, lắc đầu nói: "Thần Nhi vẫn luôn hỏi chuyện cha mẹ của con, hoàng tổ mẫu vẫn luôn trốn tránh. Hôm nay, hoàng tổ mẫu nói cho con hết mọi chuyện."
Bắc Minh Thần thấy Thái hậu hạ quyết tâm, chỉ có thể gật đầu đồng ý, ngồi xuống lần nữa.
Thái hậu hít một thật sâu: "Ai gia nhớ khi Diệu Nhi sắp sinh, Dục Nhi vẫn về. Ai gia phái rất nhiều người, viết rất nhiều thư, ai gia cũng viết rất nhiều tấu chương cho Hoàng thượng đương triều nhưng đều được đáp lại."
"Đêm Diệu Nhi sinh, trong cung vô cùng hỗn loạn. Tẩm điện của ai gia và tiên hoàng bị cháy, chờ khi ai gia được cứu thì những người nói với ai gia rằng, Dục Vương phi sinh một tiểu thế tử rồi hoăng."
Phật Tịch vậy vội đưa tay nắm chặt Bắc Minh Thần, nàng cảm nhận được cả người hắn cứng đờ, vô cùng kiềm nén.
Bắc Minh Thần khẽ ngẩng đầu cười, hiệu với Phật Tịch rằng hắn .
Thái hậu bình tĩnh lại, nói đến đây bà ấy đã chết lặng.
"Ai gia nuôi đứa bé ở bên cạnh, cùng nó chờ phụ trở về, nhưng lại được tin tức phụ nó chết ở sa trường. Qua mấy hôm , Thái hoàng thái hậu cũng băng hà."
"Trong một đêm, thế cục triều ̀nh rung chuyển, trong cung ngoài cung xảy đổi nghiêng trời lệch đất."
"Càng có lời đồn rằng, nói đứa bé đó là thứ xui xẻo. Ai gia đặt tên cho đứa bé là Thần, có nghĩa may mắn an lành, ngày có thể trở thành vua một nước."
Thái hậu kể xong chuyện, trong tẩm điện yên tĩnh vắng lặng, ba người cụp mắt biết suy nghĩ của .
Hồi lâu , Thái hậu như thoải mái, khẽ nở nụ cười.
Bắc Minh Thần và Phật Tịch bị nụ cười nhẹ nhàng của Thái hậu thu hút, chợt nhìn sang.
Thái hậu khẽ ho mấy tiếng: "Thần Nhi đưa Phật Tịch về , ai gia mệt mỏi rồi."
Bắc Minh Thần mấp máy môi, nhưng lời nói vẫn ̣n trong cổ họng. Hắn biết mình nên nói gì.
Gương mặt Phật Tịch rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt nàng đầy vẻ kiên ̣nh.
[Cho dù thế nào, cũng sẽ để con mình hiến tế.]
[Nếu buộc phải hiến tế, thì An Chuẩn quốc này suy ̀n .]
Bắc Minh Thần về phía Phật Tịch, một tay đặt lên tay nàng, cười khẽ gật đầu, hiệu nàng yên tâm. Hắn sẽ cho phép loại chuyện này xảy .