Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 125.2: Kéo con sủng vật hung hăng nhất trong đám đó đánh cho một trận
Cập nhật lúc: 2025-10-13 08:54:16
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phật Tịch thấy được sự đổi trong ánh mắt Ngôn Âm.
[Ngôn Âm biết , có thể chắc chắn bà biết .]
Bắc Minh Thần cũng nhìn , hắn nắm tay Phật Tịch chặt hơn, ngang ngược nói: "Dáng vẻ Ngôn quốc sư thế này, bổn vương có thể hiểu thành ngươi có lời oán giận. Nếu như vậy, bổn vương sẽ giết ngươi , bổn vương tin rằng Nam hoàng sẽ tính toán những chuyện nhỏ nhặt này."
Ngôn Âm cố khiến mình bình tĩnh lại: "Ta thật sự biết mình đắc tội với vương gia khi nào mà lại bị vương gia làm nhục như vậy?"
Bắc Minh Thần cười gằn: "Cho dù ngươi đắc tội bổn vương, nhưng bổn vương cũng muốn làm nhục ngươi."
Ngôn Âm nghiến răng, bà thể tức giận, nếu bây giờ bà tức giận thì Bắc Minh Thần càng có cơ hội xử lý mình.
Bà liếc nhìn qua Phật Tịch, đó cúi thấp đầu xuống. Không ngờ mạng của nàng lớn như vậy, rõ ̀ng còn thở mà còn có thể sống lại, đồng thời còn đến được An Chuẩn quốc này, là ai đã đưa nàng đến An Chuẩn quốc?
Bắc Minh Thần ném phi tiêu bắn lên đùi Ngôn Âm, hai chân của bà đang run lên, bị thương như vậy khiến chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, mà trước mặt bà lại là Bắc Minh Thần và Phật Tịch.
Trên đầu gối truyền đến đau đớn khiến bà tỉnh ́o hơn nhiều, bà đưa tay ôm đầu gối, ngẩng đầu tức giận nói: "Thần Vương điện hạ cảm thấy mình quá đáng ?"
Bắc Minh Thần: "Không cảm thấy."
Phật Tịch nhạo: "Ta nói quốc sư Nam Đồng quốc có dung nhan vô cùng xinh đẹp, đúng là tiếng miếng."
Tay Ngôn Âm đang ôm đầu gối dần siết lại: "Vương phi khuynh quốc khuynh thành, chúng so được với vương phi."
Phật Tịch gật đầu: "Tuy nói dáng vẻ của ngươi hồn, nhưng được cái miệng ngọt ngào. Lời ngươi nói bổn vương phi rất thích , mau, nói thêm mấy câu để xem."
Mí mắt Ngôn Âm run lên, lảo đảo đứng lên: "Ta có thể ?"
Bắc Minh Thần nháy mắt với thị vệ, thị vệ qua mở cửa lớn.
Ngôn Âm chậm ̃i ngoài, giọng nói Bắc Minh Thần bình tĩnh vang lên: "Lần chính là xác chìm dưới biển."
Thân thể Ngôn Âm run lên, ở nơi người khác nhìn thấy, sắc mặt trở nên ̀n nhẫn.
Xác chìm dưới biển à? Vậy thì xem cuối cùng là kẻ nào?
Sau khi Ngôn Âm rời , Bắc Minh Thần và Phật Tịch cũng ngoài ngồi lên xe ngựa.
"Ta luôn cảm thấy Ngôn Âm có ý đồ gì xấu xa."
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch: "Đúng là bà có tâm tư xấu xa."
Phật Tịch : "Nếu như vậy, trở về sai mấy con vật giám sát bà , xem rốt cuộc bà muốn làm gì."
Bắc Minh Thần , có thể hiểu tiếng động vật tốt thật, tiết kiệm được rất nhiều nhân lực, vật lực.
Nam Âm Ngôn Âm xảy chuyện ở An Chuẩn quốc nên cố ý phái người đến An Chuẩn quốc đón Ngôn Âm.
Bắc Minh Thần dẫn theo Phật Tịch hoàng cung tham gia náo nhiệt.
Trên đại điện, bầu khí vô cùng quỷ dị, sắc mặt Hoàng thượng bình tĩnh ngồi đó, nói gì, trông rất bình thường nhưng lại có vẻ bình thường.
Mà những phi tần bình thường tranh bể đầu để được ngồi cạnh hoàng thượng, hôm nay ai cũng rụt lại, giống như chỉ mong mình tồn ̣i trong đại điện này.
Mà bên Bắc Minh Hoài càng lạ lùng hơn, gương mặt ba người âm trầm. Đúng, là âm trầm, dáng vẻ hôm nay khó chịu, nếu muốn ăn đòn thì đừng động đến .
Ngôn Âm thì càng cần phải nói, chỉ thấy bà ngồi thẳng lưng, suy nghĩ bay xa.
Những đại thần còn lại đại điện nếu có thể nói thì sẽ nói, cố giảm bớt sự tồn ̣i của mình.
Phật Tịch nhìn quanh một vòng, hứng thú nhìn Bắc Minh Thần.
[Xem mấy hôm nay an tâm dưỡng thai đã xảy rất nhiều chuyện, nên bảo những sủng vật về báo cáo một lượt.]
Bắc Minh Thần khẽ cười, nắm tay Phật Tịch đại điện, hai người đến tẩm điện của Thái hậu.
"Những người vậy? Nhìn như mất hồn í."
Bắc Minh Thần lắc đầu: "Những khác biết, nhưng chẳng mấy chốc chúng sẽ biết bí mật của Hoàng thượng thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-125-2-keo-con-sung-vat-hung-hang-nhat-trong-dam-do-danh-cho-mot-tran.html.]
"Có ý gì?"
"Dẫn nàng kể chuyện."
"Ừm, được."
Hai người đến tẩm điện của Thái hậu, sắc mặt của Thái hậu trông càng lúc càng yếu.
"Hoàng tổ mẫu." Bắc Minh Thần dẫn theo Phật Tịch hành lễ.
Thái hậu được bà tử đỡ dậy: "Đứng lên ..."
Bắc Minh Thần ngồi xuống, nói với những bà tử ở xung quanh: "Các ngươi lui cả ."
"Vâng." Những người hành lễ xong lui ngoài.
Âm thanh cửa điện đóng lại vang lên, Thái hậu khó hiểu hỏi: "Thần Nhi có chuyện gì ?"
Bắc Minh Thần bảo Phật Tịch ngồi ở nhuyễn tháp, hắn đặt một chiếc gối mềm lưng nàng, để nàng dựa thoải mái hơn.
Sau khi sắp xếp cho Phật Tịch xong, hắn cũng ngồi xuống, chậm ̃i nói: "Đúng là tôn nhi có việc hỏi thăm."
Trên mặt Thái hậu lộ rõ vẻ tang thương, giọng nói cũng mệt mỏi: "Thần Nhi muốn hỏi chuyện gì đó?"
Bắc Minh Thần nhìn Thái hậu, nói rõ từng chữ: "Đương kim Hoàng thượng thật sự do hoàng tổ mẫu sinh ? Ông là huyết mạch hoàng thất Bắc Minh thật ?"
Bắc Minh Thần vừa nói xong lời này, sắc mặt của Thái hậu và Phật Tịch đều đổi.
Trên mặt Thái hậu xuất hiện vẻ trốn tránh và bất an, bà nên trả lời đây? Bây giờ Thần Nhi đã hoài nghi rồi, vậy bà nên nói rõ mọi chuyện ?
Phật Tịch kinh ngạc, ngước mắt nhìn góc bên mặt của Bắc Minh Thần.
[Con mẹ nó Bắc Minh Thần, chúng đã nói sẽ làm thiên sứ nhỏ, lừa gạt, giấu diếm, hoàn toàn tin tưởng đối phương. Chàng biết hết bí mật của , vậy mà lại che giấu bí mật của mình nói cho biết.]
Bắc Minh Thần thấy tiếng lòng nổi giận của Phật Tịch, trong lòng run lên. Hắn bị oan, phải hắn nói chuyện này cho Phật Tịch biết, mà là trong lòng hắn yên lòng về chuyện này. Hắn chỉ nghi ngờ, hôm nay đến hỏi Thái hậu vì muốn đánh cược một phen.
Trong lúc suy nghĩ, Bắc Minh Thần đầu , khẽ lắc đầu, ánh mắt cầu xin Phật Tịch đừng tức giận.
Phật Tịch kiêu ngạo đầu .
[Chỉ cần Thái hậu trả lời câu hỏi này thì sẽ tha thứ cho chàng, rất muốn biết đáp án.]
Bắc Minh Thần gật đầu, nắm chặt tay Phật Tịch.
"Sao hoàng tổ mẫu lại nói gì?"
Suy nghĩ của Thái hậu bị kéo lại, bà cụp mắt: "Thần Nhi đã biết chuyện gì mới hỏi như vậy ?"
Bắc Minh Thần khẽ : "Đúng là tôn nhi đã nhận vài dấu vết."
Thái hậu vậy nhắm mắt lại, hồi lâu mới nói: "Thần Nhi đừng hỏi chuyện này, bây giờ Tịch Nhi đang mang thai, đợi nàng sinh con rồi thì hai con có thể có được giang sơn này."
Bắc Minh Thần thấy Thái hậu ̣nh trốn tránh, nói thẳng: "Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu ̣nh nói gì ? Người mà người bảo vệ đã phái vô số cao thủ ̣nh lấy mạng bốn người nhà con."
Thái hậu thể tin mở to mắt, ánh mắt nhìn lướt qua bụng Phật Tịch theo bản năng, trong mắt khó nén vẻ căng thẳng.
"Sao nó biết? Sao nó dám?"
Bắc Minh Thần tiếp: "Ông chỉ dám, mà đã làm rồi."
Thái hậu nhắm mắt, hồi lâu mới mở , vẻ quyết ̣nh.
"Hoàng thượng đương triều, đúng là... Không phải do sinh ."