Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 125.1: Kéo con sủng vật hung hăng nhất trong đám đó đánh cho một trận
Cập nhật lúc: 2025-10-11 04:57:26
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phật Tịch nói xong ngậm miệng lại, chớp mắt mấy cái, giải thích nói: "Chuyện đó, đệ đừng hiểu lầm , nói vậy có ác ý."
Giản Triều nhún vai, tùy ý nói: "Vốn là như vậy, là do mẫu cho bạc, nói gì mà nam nhân có tiền sẽ trở nên xấu xa. Ta chỉ bất đắc dĩ mới cấu kết làm bậy với phu quân của tẩu."
[Cấu kết làm chuyện xấu, chữ xấu là chữ quan trọng.]
Giản Triều thấy bây giờ tâm trạng của hai người tệ, có ý ̣nh nhân lúc vui vẻ mà xin xỏ, giọng điệu tùy tiện với Bắc Minh Thần: "Vừa rồi ca dùng chăn đánh , bồi thường tiền thuốc men ."
Bắc Minh Thần nhìn qua ̀i liệu, đổi chủ đề: "Có tin tức gì có ́c dụng ?"
Giản Triều nhìn vào đó, lắc đầu: "Chuyện tinh vi như thế, người bình thường điều tra được. có thể tra được chuyện ghi chép trong đây, chắc đại tẩu phí rất nhiều sức nhỉ?"
Phật Tịch ừm một tiếng.
[Cũng hắn.]
[Ban đầu dốc hết sức, uy hiếp thêm dụ dỗ mới khiến cho những con sủng vật Bách Thanh quốc, để bọn chúng cám dỗ sủng vật ở Bách Thanh quốc. Phái hơn trăm con sủng vật, kết quả chỉ có hơn ba mươi con trở về, đa phần đều bị người khác dụ . Cứ như vậy, ban đầu những sủng vật về hề muốn nói bí mật, phải tốn rất nhiều công sức mới khiến chúng mở miệng.]
Bắc Minh Thần nhíu mày, hắn rất tò mò Khê Nhi đã làm gì để những sủng vật nói bí mật của Bách Thanh quốc.
Giản Triều tỏ vẻ bội phục: "Điều tra thế nào, dạy , chờ học xong nhất ̣nh sẽ báo đáp tẩu."
Phật Tịch xoa vòng tay trân châu cổ tay, cười nói: "Đệ muốn giành bát cơm với à?"
Giản Triều nhìn Phật Tịch đang mỉm cười, người cảm thấy lạnh lẽo, đó nhích lại gần dời mắt nhìn Bắc Minh Thần, hiệu hắn nói giúp.
Bắc Minh Thần đưa tay cầm ̀i liệu ở một bên, mở xem mấy lần, đó đặt xuống.
"Đệ cần bao nhiêu bạc?"
Giản Triều vui vẻ, xoa tay: "Cũng nhiều, chỉ năm trăm lượng."
Bắc Minh Thần gật đầu: "Cho đệ một ngàn lượng, phải tra rõ chuyện này."
Giản Triều vội đứng lên, cả người vô cùng kích động. Phật Tịch sợ một giây y sẽ lên tiếng gào thét như gà.
Giản Triều cúi , mặt đầy ý cười: "Hay là hai người đánh một trận , hoặc mắng cũng được, thì bạc này nỡ cầm."
Y vừa nói xong, có một nữ nhân khỏi Tàng Thư Các, ba người nhìn .
Sau khi Giản Triều thấy rõ nữ nhân chợt đưa tay chạm mũi, vừa rồi Lam Thiên có lời mình đã nói ? Hi vọng nàng ấy thấy, thì hình tượng minh thần võ của y sẽ bị phá hủy mất.
Lam Thiên bưng nước hành lễ: "Nhị hoàng tử, Thần Vương điện hạ, Thần Vương phi."
Giản Triều khẽ gật đầu: "Đứng lên ..."
Lam Thiên thẳng dậy, bước hai bước tới đặt lên bàn, đặt sữa tươi mặt Phật Tịch, mỉm nói: "Thần Vương phi uống chút sữa tươi cho ấm họng."
Từ lúc Lam Thiên bước , ánh mắt của Phật Tịch hề rời khỏi nàng ấy. Nàng cảm thấy Lam Thiên quen quen thuộc, cứ như thể gặp nàng ấy ở đầu rồi.
[Dường như mình đã gặp nàng ở rồi?]
Bắc Minh Thần thấy tiếng lòng chợt về phía Phật Tịch. Khê Nhi quen Lam Thiên ?
Giọng của Lam Thiên lọt tai Phật Tịch, Phật Tịch hồn đáp: "Đa tạ Lam cô nương."
Nói xong nàng nâng chén lên uống mấy hớp sữa, đó cầm chén trong tay, hỏi: "Đây là lần đầu Lam cô nương đến An Chuẩn quốc ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-125-1-keo-con-sung-vat-hung-hang-nhat-trong-dam-do-danh-cho-mot-tran.html.]
Lam Thiên : "Vâng, đây là lần đầu Lam Thiên đến An Chuẩn quốc."
Phật Tịch trầm ngâm gật đầu, nâng chénuống sữa, ánh mắt trộm Lam Thiên thêm mấy nữa.
Sau bữa trưa, Bắc Minh Thần đưa Phật Tịch về Thần Tịch Viện nghỉ ngơi. Hắn đỡ Phật Tịch giường cúi xuống cởi giày cho nàng.
Phật Tịch cúi đầu Bắc Minh Thần, hỏi khó hiểu: "Sao thấy Lam Thiên quen mắt, cứ như gặp nàng ở , nhưng tài nào nhớ . Chàng cảm giác ?"
Bắc Minh Thần đặt chân Phật Tịch lên giường: "Ta có, nhưng Lam Thiên sống ở Bách Thanh quốc từ nhỏ, lẽ nàng nhận nhầm người rồi."
Phật Tịch gật đầu: "Vậy có lẽ nhận lầm người thật rồi."
Bắc Minh Thần xoa đầu Phật Tịch: "Nghỉ ngơi một lát ."
Phật Tịch xuống, Bắc Minh Thần đang bên cạnh: "Chàng nghỉ ngơi ?"
Bắc Minh Thần gật đầu: "Hôm nay Thái tử đại hôn, chắc Ngôn Âm đã đến hoàng thành rồi."
Phật Tịch thấy hai chữ Ngôn Âm thì bất an.
Bắc Minh Thần hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, dịu dàng nhỏ với vẻ cưng chiều: "Trước khi Nguyệt di mạch tượng của nàng đã ổn ̣nh, thể vận động nhẹ rồi. Ban nãy Lam Thiên cũng nàng hồi phục . Cho nên Khê Nhi đã ở trong phủ buồn chán lâu rồi, có muốn ngoài dạo ?"
Phật Tịch mở to mắt, giọng vô cùng kích động: "Thật ? Ta thể ngoài dạo chơi ?"
Bắc Minh Thần bật , cưng chiều chạm nhẹ lên mũi nàng: "Nhìn nàng kìa, tưởng cầm tù nàng đó."
Phật Tịch cười hì hì.
Bắc Minh Thần véo nhẹ má nàng, đỡ nàng dậy, giày, khoác áo choàng. Tóm lại là che chắn Phật Tịch kín mít, lúc hắn mới hài lòng gật đầu.
"Đi thôi..."
Lúc này, tâm trạng của Phật Tịch thoải mái, cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ, cũng để tâm đến chuyện nữa.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh về phía , nếu thấy tiếng rao hàng của tiểu thương hai bên đường, Phật Tịch còn tưởng chiếc xe ngựa đang yên.
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch, khẽ hỏi: "Nàng cách nào khiến những sủng vật ở Bách Thanh Quốc mở miệng ?"
Nhắc đến chuyện , Phật Tịch bật :
"Đơn giản lắm, kéo sủng vật kiêu căng nhất trong đó đ.á.n.h cho một trận thật đau, đ.á.n.h đến khi nó run rẩy mở miệng chuyện thì thôi. Như , những sủng vật khác thấy sợ hãi cũng sẽ tranh kể hết những bí mật nhỏ mà chúng ."
Bắc Minh Thần vậy đầu tiên là sững sờ, đó bật gật đầu: " là một cách ."
Xe ngựa chầm chậm rẽ trái rẽ , cuối cùng dừng ở cửa của một viện tử.
Bắc Minh Thần cẩn thận ôm Phật Tịch xuống xe ngựa, nắm tay của nàng vào, hai người chờ trong phòng.
Chưa đến một nén hương, cửa lớn bị mở , Phật Tịch đứng trước cửa tập trung nhìn qua.
Đập vào mắt là một nữ tử có vẻ tiều tụy, đùi như bị liệt đang lê lết chậm ̃i bước đến. Phối hợp với đôi mắt vô thần, cả người trông có vẻ ngơ ngác. Sau khi Phật Tịch thấy tướng mạo của Ngôn Âm lại thất vọng, lắc đầu với Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nắm chặt tay Phật Tịch khỏi phòng, chế giễu nói: "Phong cảnh ở An Chuẩn quốc có đẹp hơn Nam Đồng quốc ?"
Ngôn Âm thở một mới ngước mắt nhìn qua, khi thấy Phật Tịch đứng cạnh Bắc Minh Thần thì con ngươi như trừng to, trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn. Bọn họ trông rất giống , xem phải thừa dịp diệt trừ nữ nhân này mới được.