Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 123.2: Có lẽ vì Thiết Trụ dám đớp cít
Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:47:43
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Thần Vương phủ, Phật Tịch rơi vào tình trạng nửa tỉnh nữa mê, mơ hồ cảm thấy có người đẩy cửa vào. Nàng cố mở mắt, khi thấy rõ là Bắc Minh Thần mới yên lòng.
Bắc Minh Thần cười xoa đầu Phật Tịch, khẽ nói: "Ngủ , về rồi."
Phật Tịch phản ứng lại, nhắm mắt ngủ mất.
Chớp mắt đã đến ngày đại hôn của Thái tử, bây giờ Phật Tịch đang mang thai, đương nhiên sẽ tham gia náo nhiệt. Bắc Minh Thần muốn ở trong phủ cùng Phật Tịch nên chỉ sai người đưa lễ vật qua.
Lúc xế trưa, Giản Triều và một mỹ nữ tuyệt mỹ vào Thần Vương phủ. Quản gia dẫn hai người đến sảnh: "Giản Nhị hoàng tử chờ một lát, thuộc hạ đã sai người mời vương gia và vương phi."
Giản Triều khẽ gật đầu, bưng chén nhấp một hớp nước trà. Sau khi đặt chén xuống nhìn về phía Lam Thiên ở bên cạnh, lấy lòng nàng ấy đưa nước trà qua.
"Uống chút nước trà ."
Lam Thiên khẽ gật đầu: "Đa tạ Nhị hoàng tử."
Giản Triều nói gì, đã thấy Thiết Trụ chạy vào, khi nhìn xung quanh chợt gâu gâu mấy tiếng: "Gâu gâu... Vậy mà có một mỹ nhân đến Thần Vương phủ."
Mặc dù Giản Triều hiểu Thiết Trụ nói gì, nhưng nhìn ánh mắt chó say mê của nó, đã biết nó có tâm tư tốt.
Không biết nó có đạo đức tính chó vặn vẹo, một con ch.ó cũng biết cảm nhận cái đẹp à?
Giản Triều lén nhìn qua Lam Thiên, thấy mặt nàng ấy ngơ ngác, biết có phải bị dọa . Y khẽ chớp mắt, lần này có thể để y làm hùng cứu mỹ nhân rồi.
"Lam Thiên, nàng đừng sợ, bảo vệ nàng."
Lam Thiên ngước mắt: "Ta có sợ, đây là chó à? Trông đặc biệt lắm, giống sói nhưng lại có vẻ ngu ngốc."
Thiết Trụ khó chịu, dáng vẻ trở nên hung ác: "Gâu gâu... Ai ngốc?"
Vẻ mặt Lam Thiên vui mừng, đứng lên về phía Thiết Trụ: "Đây là tức giận à?"
Vẻ mặt hung ác của Thiết Trụ dần tan biến, nhìn nữ nhân đang về phía mình, co cẳng chạy ngoài.
"Gâu gâu... Đúng là nữ nhân thể chọc."
Lam Thiên cũng cất bước đuổi theo.
Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch vào đại đường, chỉ thấy Giản Triều hoài nghi nhân sinh ngồi ghế.
Bắc Minh Thần đỡ Phật Tịch ngồi xuống, đó hỏi Giản Triều: "Đệ thế?"
Giản Triều khẽ lắc đầu, đau lòng thôi nói: "Cần gì bàn nữa, ca giết con chó , sẽ đưa Tuyết Đàm Đan cho đại tẩu bồi bổ sức khỏe."
Phật Tịch ngây ngẩn cả .
[Thiết Trụ rồi? Nó làm chuyện ̀y trời gì rồi?]
[Chẳng lẽ nó tè lên người Giản Triều?]
Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch, Giản Triều nói xong chợt nhíu mày: "Sao lại muốn giết chó?"
Giản Triều đỡ trán, lắc đầu nói: "Đệ xuất hiện trước mặt Lam Thiên nhiều lần nhưng thấy nàng ấy đuổi đệ lần nào. Lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy con chó đã đuổi nó , đệ đau lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-123-2-co-le-vi-thiet-tru-dam-dop-cit.html.]
Phật Tịch gật đầu, nâng chung trà lên chậm ̃i nói: "Có lẽ vì Thiết Trụ dám đớp cít."
Trong chớp mắt, Giản Triều ngẩng đầu lên, tỏ vẻ suy nghĩ: "Vậy nếu cũng dám thì ?"
Phật Tịch vừa nhấp một hớp nước trà, nước trà ở trong miệng hồi lâu, cuois cùng nàng nuốt xuống, nói: "Vậy đệ là chó thật rồi."
Bắc Minh Thần bật cười nhận chén trà trong tay Phật Tịch, nghiêng đầu nói với Tòng Tâm ở phía : "Đi đổi thành sữa bò."
"Vâng..."
Giản Triều chú ý đến lời của Phật Tịch, phe phẩy cây quạt trong tay, hứng thú nhìn nàng: "Tốc độ của hai người khá nhanh, nhưng vẫn phải chúc mừng đại ca và đại tẩu một phen."
Phật Tịch cười: "Không có quà à?"
Giản Triều cầm quạt chỉ Bắc Minh Thần, tỏ vẻ thần bí nói: "Đương nhiên là có quà, hơn nữa là quà mà bao nhiêu người cầu còn được. Chỉ cần phu quân của tẩu làm xong chuyện thì sẽ dâng quà tận nơi."
Phật Tịch kinh ngạc: "Chàng hứa gì với y thế?"
Bắc Minh Thần cười, nắm chặt tay Phật Tịch: "Đương nhiên là kiều thê vào lòng." Hắn vừa nói vừa xoa tóc nàng, giọng điệu cưng chiều: "Chờ qua mấy hôm nữa thai tượng bình ổn, dẫn nàng ngoài chơi."
Giản Triều vui vẻ: "Đi chơi? Dẫn đệ theo với."
Bắc Minh Thần và Phật Tịch đầu nhìn .
Giản Triều cầm quạt gõ đầu, cười ha ha nói: "Y thuật của Lam Thiên cao siêu, ngoài du ngoạn dẫn theo nàng ấy sẽ tốt hơn. Mà đệ lại có võ nghệ cao cường, xảy chuyện có thể lấy một ̣ch mười."
Phật Tịch tin lời Giản Triều nói, mỉa mai: "Làm phiền hãy nói tiếng người, cảm ơn."
Giản Triều khẽ cười: "Gần đây đệ mua một tòa thành, còn bạc nữa."
Nói đến đây, ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng: "Lần này đến An Chuẩn quốc quá tốn kém, đại tẩu có hỗ trợ một chút được ?"
[Mua một tòa thành.]
[Giàu quá.]
Bắc Minh Thần nhíu mày, mua một tòa thành đã giàu rồi? Vậy thì hắn càng giàu hơn. Tuy nói tiền của hắn do Khê Nhi giữ, nhưng chuyện số sách đều do hắn tính toán, có lẽ Khê Nhi cũng biết hắn có bao nhiêu tiền.
Hắn nghĩ vậy ưỡn lưng, vì thể hiện mình nhiều tiền hơn nên cố ý mặt Phật Tịch nhìn mình, nghiêm túc nói.
"Chúng ngoài du ngoạn nhất ̣nh phải mang theo nhiều bạc. Ta cảm thấy mang mấy trăm vạn lượng vàng đã đủ rồi. Đến lúc đó nàng thích gì thì chúng ..."
"Mấy trăm vạn lượng vàng."
Bắc Minh Thần còn xong, đã bị tiếng kêu ngạc nhiên của Giản Triều cắt ngang.
Phật Tịch nhắm mắt cau mày, đương nhiên là bị Giản Triều làm phiền.
Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch xoa lỗ tai, cảnh cáo nhìn Giản Triều, hiệu y cẩn thận một chút.
Giờ phút này Giản Triều vô cùng kích động, biết là nhìn thấy ánh mắt hung ác của Bắc Minh Thần, vì y để ý đến, chỉ giọng nói hưng phấn của y vang lên.
"Mấy trăm vạn lượng vàng, hai người cưỡi đệ dạo ."