Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người - Chương 123.1: Có lẽ vì Thiết Trụ dám đớp cít

Cập nhật lúc: 2025-10-07 14:26:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng thượng kinh ngạc hồi lâu, liếc mắt nhìn kiếm cổ của mình, chợt biến sắc, có vẻ tức giận.

"Thần Vương muốn giết vua soán vị à?"

Bắc Minh Thần khẽ nhếch môi, tức giận nói: "Phải thì thế nào, bây giờ ngươi làm gì được ?"

Hoàng thượng thầm nuốt nước bọt, cơn giận bỗng tan biến. Tuy ông vờ bình tĩnh, nhưng đáy mắt giấu được sự hoảng sợ, giọng nói cũng trở nên yếu ớt.

"Thần Nhi đừng đùa, mau thả kiếm ."

Bắc Minh Thần lạnh một tiếng, ánh mắt xem thường nhìn lướt qua Hoàng thượng, kề kiếm lên sát cổ của ông .

"Hoàng thượng co dãn như thế, bổn vương rất bội phục."

Trong chớp mắt, cả người Hoàng thượng trở nên lạnh lẽo, dám cử động, sợ mình cử động thì kiếm sẽ ̣ch trúng cổ mình. Đồng thời, trong lòng thầm nghĩ đột nhiên Bắc Minh Thần lại trở nên như vậy? Sao lại muốn dùng bạo lực với ông ?

Trên mặt Bắc Minh Thần đầy vẻ chế giễu, cười đắc ý làm loạn, nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén.

"Bây giờ bổn vương rất hoài nghi rằng ngươi phải người thuộc hoàng thất Bắc Minh. Hoàng thất Bắc Minh từng sinh người tham sống sợ chết, sự tồn ̣i của ngươi đúng là sỉ nhục..."

Nói đến đây, Bắc Minh Thần ngừng , ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Hoàng thượng, trong đôi mắt của ông hiện lên vẻ hoảng loạn.

Hắn chỉ muốn chế giễu nên thuận miệng nói thế, nhưng nhìn vẻ mặt của Hoàng thượng vào lúc này, chẳng lẽ hắn nói bậy mà lại trúng ? Hoàng thượng vốn phải là người hoàng thất?

Hoàng thượng Bắc Minh Thần nói vậy, trong lòng hoảng sợ, trong mắt kìm được sự hoảng loạn. Chẳng lẽ Bắc Minh Thần phát hiện rồi? Vậy Bắc Minh Thần có giết mình ?

Bắc Minh Thần vốn ̣nh cảnh cáo Hoàng thượng một phen, để này ông yên phận, đừng có suy nghĩ bậy bạ, nhưng giờ phút này ông hoảng loạn khiến hắn đổi ý ̣nh.

Con ngươi đen như mực của Bắc Minh Thần lóe lên, bên trong chỉ còn vẻ sắc bén. Hắn dời kiếm từ cổ Hoàng thượng đến trước ngực ông , thèm để ý, nhưng giọng nói lại vang vọng: "Bổn vương đã biết hết những chuyện ngươi làm, nhưng ngươi vốn nên nghĩ đến chuyện tay với Phật Tịch."

Bắc Minh Thần nói đến đây giơ kiếm lên, khẽ đ.â.m vào tim Hoàng thượng.

Cả người Hoàng thượng nổi gai óc, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, giờ phút này trong đầu mờ mịt, trước mắt vô số ngôi bay múa, trời đất như xoay tròn. trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn khiến ông vô cùng tỉnh ́o.

Bắc Minh Thần chỉ đ.â.m vào da thịt đã ngừng tay lại, ngước mắt nhìn qua, trong mắt là vẻ sắc bén, khí thế mạnh mẽ khiến người có cảm giác áp bách.

Hắn khẽ cất giọng lạnh lẽo như băng: "Bổn vương động đến ngươi là vì xem thường, mà bây giờ động đến ngươi là vì ngươi muốn làm tổn thương người quan tâm nhất."

Đang lúc nói chuyện, hắn càng ̀n nhẫn hơn, kiếm lại đ.â.m sâu hơn.

Hoàng thượng cảm nhận được sự đe dọa, ông cảm thấy cảm giác đau đớn ở ngực lan tràn khắp người, giờ phút này biết phải làm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-123-1-co-le-vi-thiet-tru-dam-dop-cit.html.]

biết ông dám nhúc nhích thể động đậy, hề có động ́c nào, chỉ nằm yên giường, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, bờ môi khẽ run, làm cũng mở miệng được. Thậm chí còn thể mấp máy môi.

Bắc Minh Thần quan tâm ông như thế nào, khi nói tiếp giọng nói càng lạnh lùng hơn.

"Ngươi liên kết với Nam Đồng quốc muốn giết bổn vương thật ? Đáng tiếc, suy nghĩ này của ngươi thành rồi. Có lẽ người Nam Đồng quốc đã lên cầu Nại Hà, xuống ̣a ngục mất rồi."

Hoàng thượng hoảng loạn, vẻ mặt cứng đờ. Sau đó, ông vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, con ngươi u ám nhìn Bắc Minh Thần.

Giờ phút này, tim ông như rơi vào đáy vực. Ông ngờ Bắc Minh Thần đã biết hết mọi chuyện, càng ngờ hắn mạnh như vậy, chỉ một đêm đã có thể giết sạch những cao thủ .

Bắc Minh Thần móc một viên độc dược , lại đ.â.m kiếm sâu hơn.

Trên áo ngủ của Hoàng thượng thấm đầy vết máu, máu tươi liên tục chảy , bởi vì bị đau nên ông há miệng.

Bắc Minh Thần nhét độc dược vào miệng Hoàng thượng, đó cho ông nuốt xuống.

"Đây là kịch độc, mỗi bảy ngày sẽ phát ́c, cần phải có thuốc giải với có thể làm dịu. Về phần tình trạng khi phát ́c, Hoàng thượng trải nghiệm sẽ biết."

Lúc nói chuyện, Bắc Minh Thần cất kiếm, con ngươi khát máu nhìn vết máu kiếm, giọng nói lạnh lẽo: "Độc d.ư.ợ.c chỉ có thể làm dịu, có thuốc giải. Nếu Hoàng thượng tin, có thể triệu tập thái y, danh y đến giải độc. nếu vậy thì bổn vương lại vui, bổn vương vui thì mạng của Hoàng thượng cũng chấm dứt."

Khi hắn nói xong câu cuối cùng mới thả lỏng kiếm , kiếm rơi xuống đất, lưỡi kiếm tiếp xúc với mặt đất phát tiếng "Xoảng" vô cùng chói tai trong đêm khuya yên tĩnh.

"Đây là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho ngươi, đừng có ý ̣nh khiêu chiến ranh giới cuối cùng của bổn vương, ngoan ngoãn làm Hoàng thượng, trân trọng mạng sống của mình. Dù nó cũng dài."

Hắn nói xong người rời .

Thái giám ở cửa điện đang lén, chợt bị tiếng vang thật lớn dọa sợ, giống như tiếng kiếm rơi xuống đất. Chẳng lẽ Hoàng thượng và Thần Vương điện hạ vì bất đồng ý kiến nên đánh ?

Thái giám nghĩ vậy, cửa đại điện bị kéo , ông nhìn lại chỉ thấy mặt Bắc Minh Thần vẫn còn sát ý, bỗng bị dọa đến mức quỳ xuống hành lễ.

"Thần Vương điện hạ."

Bắc Minh Thần trả lời, cất bước đến tẩm điện của Thái hậu.

Thị vệ và bà tử ngoài tẩm điện nhìn thấy vội hành lễ: "Tham kiến Thần Vương điện hạ."

Bắc Minh Thần nhìn cửa tẩm điện đóng chặt, chậm ̃i mở miệng: "Hôm qua Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi sớm à?"

Bà tử nói: "Bẩm Thần Vương điện hạ, đêm qua Thái hậu nương nương nghỉ ngơi từ sớm."

Bắc Minh Thần khẽ ừm, dời mắt người rời .

 

Loading...