Bắc Minh Thần vẫn chăm chú nhìn Phật Tịch, nhìn nàng cười ngây ngốc, lại nghe tiếng lòng của nàng, trong lòng rất hài lòng.
Một đoàn người nhanh chóng đi đến tẩm điện của Thái hậu, thái giám và thị vệ canh cửa quỳ xuống hành lễ.
"Nô tài bái kiến Hoàng thượng!"
"Bái kiến Thần vương điện hạ, bái kiến Thần vương phi!”
Hoàng thượng bước tới, thái độ lạnh lùng: "Mở cửa ra."
"Vâng." Thái giám vội từ dưới đất bò dậy, chạy chậm mấy bước mở cửa tẩm điện.
Phật Tịch vươn cổ nhìn vào bên trong.
Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nâng bước đi theo phía sau Hoàng thượng.
"Mẫu hậu, người thấy trong người đỡ hơn chút nào chưa?"
Phật Tịch vừa vào phòng cùng Bắc Minh Thần đã nghe thấy Hoàng thượng lên tiếng hỏi, bọn họ liếc mắt nhìn qua.
[Não bị úng nước à? Chẳng phải thái y vừa mới nói sức khỏe Thái hậu ngày càng yếu rồi à?】
Phật Tịch đi vào, đập vào mắt là hình ảnh Thái hậu yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, giờ phút này đang khép hờ mắt dường như đang ngủ say.
Hoàng đế bước thêm hai bước, hạ giọng: "Mẫu hậu, nhi thần tới thăm người."
Lông mi của Thái hậu khẽ run lên, song vẫn chưa mở mắt, chỉ khe thở dài một hơi.
Phật Tịch liếc nhìn Bắc Minh Thần, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày.
Bắc Minh Thần cảm nhận được ánh mắt của nàng, thả lỏng mày, sắc mặt ôn hòa nắm tay Phật Tịch đi đến bên giường, sau đó quỳ xuống hành lễ: "Tôn nhi dẫn theo tôn tức thỉnh an hoàng tổ mẫu."
Phật Tịch thấy quỳ xuống, nàng do dự sau đó cũng quỳ theo.
Bắc Minh Thần vô cùng cảm động, nắm tay nàng chặt hơn. Hắn vốn không định để nàng quỳ.
Bởi vì từ tiếng lòng bình thường của nàng, hắn biết Phật Tịch đến từ một thế giới bình đẳng, nay nàng vì hắn mà chịu hành lễ với hoàng tổ mẫu, chắc chắn hắn sẽ bảo vệ Phật Tịch cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-105-1-cac-con-nen-co-con-di.html.]
Phật Tịch nhìn về phía Bắc Minh Thần, nhíu mày bình tĩnh kéo tay mình ra.
[Tay tay tay, tay của ta.]
[Đau đau đau, ngươi sắp bóp gãy tay rồi.]
Bắc Minh Thần thả tay Phật Tịch ra, là hắn quá kích động rồi.
Thái hậu nghe thấy giọng Bắc Minh Thần từ từ mở mắt nhìn thấy hai người đang quỳ dưới đất, ánh mắt có vẻ hiền lành, trên mặt nở nụ cười. Bà lấy hơi mở miệng, giọng nói yếu ớt: "Bình thân... Thần Nhi qua đây, qua bên hoàng tổ mẫu đi."
Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thái hậu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Chân quỳ trên mặt đất lết tới, thân thể đến mép giường.
Trên mặt Thái hậu đầy vẻ yêu thương, đưa tay sờ đầu Bắc Minh Thần: "Thần Nhi trưởng thành rồi."
Bắc Minh Thần nghiến răng, gượng cười: "Vâng, Thần Nhi đã lớn, có thể bảo vệ hoàng tổ mẫu rồi."
Phật Tịch ở bên cạnh nhìn thấy hành động và giọng nói của Bắc Minh Thần, khóe môi cong lên nụ cười.
[Ta nhìn ra được Bắc Minh Thần rất quan tâm Thái hậu.]
Hoàng thượng đứng ở một bên, ánh mắt như đuốc lạnh lùng nhìn màn diễn thân thiết của hai người, nhìn chằm chằm mỗi hành động của Thái hậu.
Thái hậu thu tay lại, dời mắt nhìn Phật Tịch đang đứng sau Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần theo ánh mắt tổ mẫu quay đầu nhìn sang Phật Tịch, chỉ thấy nàng đang cụp mắt, bên tai vang lên suy nghĩ linh tinh của nàng.
[Bình thường Nguyệt di không rời khỏi Linh Tịch Các, liệu có chịu vào cung xem bệnh cho Thái hậu không nhỉ?]
[Hay là bắt cóc Thi Châu, rồi uy h.i.ế.p Nguyệt di?]
[Không được, bắt cóc thì phải bắt cóc đại thúc kia cơ! Thi Châu không có giá trị, có lẽ Nguyệt di sẽ nói nhân lúc còn cơ hội hãy g.i.ế.c con tin đi, vậy thì nhi tử đáng thương của ta có thể bớt chịu ấm ức.]
[Nhưng võ công của đại thúc cao như vậy?]
Phật Tịch nghĩ vậy sắc mặt trở nên suy sụp, lại nhanh chóng trở nên vui vẻ.
[He he, ta có thể uy h.i.ế.p đại thúc. Nếu thúc ấy không chịu phối hợp, ta sẽ mách Nguyệt di chuyện thúc ấy giấu quỹ đen!]