[Tay nhuốm máu? Má nó, hay là ông xách cái loa ra cổng thành gào to lên, các ngươi nhớ kỹ, Bắc Minh Thần tay nhuốm m.á.u tươi nên không thể cho hắn gặp Thái hậu đi.]
Nhưng ngại vì Hoàng thượng còn đang ngồi trước điện, Phật Tịch đành phải nén lửa giận, kiên nhẫn hỏi: "Đại sư có thể nhìn thấy ma không?"
Đại sư hơi khom người: "Người tu hành đều có tuệ nhãn."
Phật Tịch gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy đại sư có sợ ma không? Buổi tối có con ma nào đi tìm đại sư tâm sự chuyện nhà không?"
Mặt đại sư bỗng cứng đờ, nhưng vẫn gượng cười: "Ta chính là người bắt ma, sao tà ma dám tìm đến ta chứ."
Phật Tịch lắc đầu, giọng tùy ý: "Đại sự đừng tự tin như vậy, ta lớn lên trong chùa từ nhỏ, cũng có tuệ căn, ta cảm thấy đại sư có kiếp nạn sinh tử đó."
Sắc mặt đại sư cứng đờ lần nữa: "Chẳng lẽ Thần vương phi đang nói đùa à?"
Phật Tịch cười khẽ: "Hoàng thượng còn ngồi trên kia, ta nào dám." Sau đó liếc nhìn Hoàng đế, thấy mặt ông ta đen như đáy nồi mà không nói gì, quay sang nhìn đại sư nói tiếp: "Ta có quen một thợ mộc, không biết đại sư cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, thích loại nào, gỗ cao cấp hay hàng bình dân? Muốn dạng bật nắp hay kéo trượt? Nể tình ta và đại sư đều có tuệ căn, ta sẽ bảo bằng hữu kia cho đại sư chiết khấu lớn. Ngoài ra ta còn có bằng hữu làm hiếu hỉ, đảm bảo khiến đại sư ra đi nở mày nở mặt, dù sao cả đời chỉ có một lần."
Giờ phút này đại sư hoàn toàn ngơ ngác, ông ta chỉ đến góp mặt cho có, sao có người định chuyện đời sau của ông ta rồi.
Bắc Minh Thần khẽ bật cười, tay che miệng ho khan, giọng dịu dàng cưng chiều: "Ái phi thật hiền hậu, nhưng sợ là vị đại sư này đầu một nơi thân một nẻo, uổng phí tấm lòng tốt của nàng."
Phật Tịch nghe xong suy tư, ánh mắt lướt qua đại sư đang vờ bình tĩnh, lại nhìn thái y đang quỳ dưới đất. Nàng chỉ vào ông ta, giả ngây thơ: "Vậy còn vị đại thúc này, chỉ cần đừng tự rước họa vào thân chắc còn dùng được."
Nàng nói xong khoát tay Bắc Minh Thần, giọng nũng nịu: "Bắc Minh Thần, chẳng lẽ chàng lãng phí ý tốt của ta à? Ta đã hứa với hai bằng hữu nhất định sẽ để bọn họ phát tài."
Ánh mắt đầy yêu thương: "Ái phi đừng lo, nhất định bổn vương sẽ giúp nàng thực hiện lời hứa. Trong hoàng cung này, thứ không thiếu nhất chính là người chết."
Phật Tịch gật đầu: "Vương gia là tốt nhất."
Những người còn lại trong điện đen mặt.
Hoàng thượng khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ nghiêm nghị: "Vương phi linh khí dồi dào, đừng nói lời giật gân."
Phật Tịch liên tục lắc đầu khoát tay: "Không có không có."
Bắc Minh làm chỗ dựa cho Phật Tịch: "Lời Phật Tịch nói đều sẽ trở thành sự thật, có vài người phải cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-104-2-day-chinh-la-van-hoc-chem-gio.html.]
Suýt chút nữa Hoàng thượng đã phun ra một ngụm máu, lời nói nghẹn trong cổ họng. Giờ phút này ông ta thật sự sợ không biết Phật Tịch có năng lực gì không. Dù sao không ai có thể khiến Bắc Minh Thần khuất phục như nàng.
Phật Tịch vô cùng vui vẻ, nói với người trong điện: "Mọi người có thấy khát không? Muốn uống nước chứ? Mệt rồi thì ngủ một giấc đi. Ăn món nào cũng có vị như nhau cả thôi. Bởi vì mỗi giây mỗi phút, chúng ta đều đang thở. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, là chúng ta vừa sống qua một khoảnh khắc. Một ngày không gặp, là cách nhau một ngày. Cho nên chuyện xảy ra ngày mai, phải đến ngày mốt mới biết được. Mà muốn sống tới ngày mốt thì còn phải sống qua được bây giờ đã."
Vẻ mặt đám người mờ mịt, nghe thì rất có lý nhưng tại sao bọn họ vẫn mơ màng.
[Lời ta nói hễ có chút đạo lý, các ngươi cũng đừng tìm đạo lý trong đó.]
[Đây chính là văn học c.h.é.m gió.]
Phật Tịch nhìn sang Bắc Minh Thần,nũng nịu nói: "Vương gia, chúng ta mau đi thỉnh an Thái hậu thôi. Chiều ta phải đi nói với hai bằng hữu bảo bọn họ chuẩn bị thêm hàng."
Bắc Minh Thần khẽ cười, gật đầu, nhìn sang tiểu thái giám bên cạnh, giọng không vui: "Còn không mau dẫn đường?"
Tiểu thái giám mờ mịt gật đầu, lén liếc hoàng đế một cái, thấy ông không biểu cảm gì, vừa định bước thì nghe Hoàng thượng nói: "Trẫm cũng đã lâu chưa gặp mẫu hậu, cùng đi vậy.”
Phật Tịch liếc mắt nhìn Hoàng thượng đứng dậy, lại ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhìn nàng dịu dàng cười.
Thế là một đoàn người, ai nấy ôm tâm tư riêng, cùng bước về phía tẩm cung Thái hậu.
Trên đường đi, Bắc Minh Thần cúi đầu khẽ hỏi: "Vui không?"
Phật Tịch khó hiểu: "Vui gì cơ?"
Bắc Minh Thần siết c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Từ nay về sau, cho dù ở trong trường hợp nào, chỉ cần nàng thấy vui, muốn nói gì thì cứ nói, không ai dám làm khó nàng."
Tim Phật Tịch đập rộn lên, ngẩng đầu nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của Bắc Minh Thần.
[Đây chính là cảm giác được người ta chống lưng sao?]
[Tốt quá.]