Chương 104: Đây chính là văn học nhảm
Hoàng thượng đặt tấu chương xuống, ngẩng đầu Bắc Minh Thần, sắc mặt bình thản, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt: "Thái hậu bệnh lâu, thái y dặn tĩnh dưỡng nhiều.”
Bắc Minh Thần nhíu mày, cả tỏa sự lạnh lùng, giọng lạnh lẽo như băng: "Lúc bổn vương xuất chinh, Thái hậu nỡ, nay bổn vương hồi triều hai tháng, lẽ thỉnh an Thái hậu mới đúng."
Vẻ mặt Hoàng thượng hề d.a.o động, giọng thản nhiên lạnh lùng như : "Đó là lẽ tất nhiên, chỉ là bây giờ sức khỏe Thái hậu suy yếu, chuyện thỉnh an cần vội.”
Bắc Minh Thần trong lòng khó chịu, lửa giận chuẩn bốc lên.
Phật Tịch ở bên cạnh khẽ gãi lòng bàn tay Bắc Minh Thần.
[Trong lòngBắc Minh Thần, Thái hậu gần như là ruột, tên hoàng đế c.h.ế.t tiệt ngăn gặp mặt.]
[Đáng ghét, thì g.i.ế.c ông .]
[Người c.h.ế.t chuyện còn đáng yêu hơn ông nhiều.]
Bắc Minh Thần khẽ , Ngôn Khê của suy nghĩ hệt như . Hắn nghĩ nửa uy h.i.ế.p : "Chỉ sợ thái y trong cung đều là lang băm, Thái hậu bệnh nặng lâu mà khởi sắc. Vậy dẫn tên thái y đó lên đây, bổn vương hỏi cho rõ."
Phật Tịch thấy thế vội an ủi: "Vương gia bớt giận, tránh cho tổn thương thể. Mỗi ngày Hoàng thượng bận rộn quốc sự, e là tên lang băm đó lừa cũng .”
Thái giám khom lưng sang Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng lên tiếng.
Hoàng thượng còn kịp mở miệng, giọng lạnh lẽo của Bắc Minh Thần vang lên: "Hoàng thượng xử lý triều chính quả thật vất vả. Nếu thì chuyện bệnh tình Thái hậu cứ giao cho bổn vương lo liệu. Thái y trong cung trị lâu khỏi, lẽ nên .”
Hoàng thượng há mồm kịp câu nào thì Phật Tịch nhảy chen lời: "Vương gia đúng, thần quen một vị thần y, tuy nàng thích xuất đầu lộ diện, nhưng vì Thái hậu nương nương, thần sẽ đến mời ba . Lương y như từ mẫu, chắc chắn bà sẽ lòng hiếu thảo của thần cảm động."
Bắc Minh Thần mím môi, khóe môi cong lên. Hắn thích Phật Tịch hai chữ thần , trong giọng giấu sự vui vẻ: "Vậy thì phiền ái phi ."
Ánh mắt Phật Tịch lấp lánh như , lắc đầu: "Vương gia đùa, bây giờ chúng đến thỉnh an Thái hậu nương nương , xem tình hình sức khỏe của Thái hậu nương nương, thần cũng tiện chuyện với thần y ."
Bắc Minh Thần gật đầu, nắm tay nàng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-104-1-day-chinh-la-van-hoc-chem-gio.html.]
Hoàng thượng còn câu nào, bây giờ trong lòng ông vui, sắc mặt trầm xuống, trong ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.
là đánh giá thấp Phật Tịch , lúc gả nàng cho Bắc Minh Thần vì linh khí gì, chỉ thấy nàng chỗ dựa mà thôi.
Sau khi ông định cảm xúc mới hai lên, : "Thần vương dừng bước, vẫn nên xem đại sư gì."
Ông xong đầu thái giám bên cạnh, híp mắt hiệu cho thái giám mời đại sư và ngự y, bảo rõ tình hình hiện tại.
Sau khi thái giám lệnh của hoàng thượng, ông cung kính hành lễ: "Vâng." Rồi lui ngoài.
Phật Tịch nheo mắt , tay siết chặt.
[Má nó chứ, còn lải nhải sẽ thả bò cạp cắn c.h.ế.t ngươi.]
Bắc Minh Thần liếc mắt lạnh lùng về phía Hoàng thượng, kéo tay Phật Tịch xuống, cả tỏa khí thế lạnh lẽo. Hắn cụp mắt che vẻ sắc bén trong mắt. Hắn vốn nghĩ Hoàng thượng cho gặp Thái hậu là vì sức khỏe của bà, nhưng lẽ bí mật cho khác .
Không bao lâu , thái giám đại điện, dẫn theo hai . Hai quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Giọng Hoàng thượng lạnh nhạt: "Bình ."
Hai dậy, khom hành lễ: "Bái kiến Thần vương điện hạ, Thần vương phi.”
Bắc Minh Thần khẽ ừm một tiếng.
Hoàng thượng hỏi: "Bệnh tình Thái hậu thế nào ?"
Ngự y lập tức quỳ xuống, giọng cực kỳ cung kính: "Bẩm Hoàng thượng, bệnh tình Thái hậu nương nương trở nặng, cần tĩnh dưỡng thêm.”
Tiếp đó, vị đại sư mở miệng: "Thứ quấn lấy Thái hậu nương nương là tà khí, hiện tại tuy loại bỏ gần hết, nhưng vẫn thận trọng. Đặc biệt là tay từng nhuốm máu, tuyệt đối thể để gặp mặt!"
Hoàng thượng gật gù hài lòng.
Phật Tịch nheo mắt , ánh mắt âm u đại sư .