Phật Tịch bĩu môi, ngoan ngoãn để Bắc Minh Thần đỡ nàng dậy.
Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch lau mặt đó tìm váy cho nàng .
"Đưa tay ."
Phật Tịch ngoan ngoãn đưa tay, Bắc Minh Thần giúp mặc đồ, mặt cố nén nụ xa.
[Sao cảm giác là nữ nhi của Bắc Minh Thần thế nhỉ?]
Sau khi Bắc Minh Thần thấy tiếng lòng thì nhíu mày, đó âm thầm giúp Phật Tịch mang giày, kéo nàng gương đồng.
Phật Tịch đầu : “Tòng Huyên ?”
Bắc Minh Thần xoay đầu nàng , bình : “Tâm nàng ở Thần Vương phủ, thì yên tâm để nàng ở bên cạnh nàng.”
Phật Tịch khẽ gật đầu, tiện tay vân vê một lọn tóc, chợt nhớ tới những lời Ninh Gia quý phi và Lâm vương phi hôm qua, nàng Bắc Minh Thần đang giúp chải đầu trong gương đồng, cất giọng nũng nịu: "Bắc Minh Thần, bao lâu gặp Thái hậu?”
Bắc Minh Thần ngẩng đầu, giọng ung dung: "Lúc từ chiến trường trở vè, gặp vội một , từ đó gặp nữa."
Phật Tịch ngẩng đầu, nghi hoặc: "Chỉ gặp một vội vàng ?"
Bắc Minh Thần xoay đầu nàng , khẽ ừm một tiếng.
"Thái y Thái hậu tà khí quấn , Hoàng thượng mời đạo sĩ đến trừ tà cho Thái hậu. Đạo sĩ bảo sát khí nặng, thích hợp đến gần đang bệnh nặng."
Phật Tịch xong sắc mặt lập tức tối sầm, đập tay lên bàn, giọng đầy bất mãn: "Nói vớ vẩn! Ta còn ông ngã xuống hố phân nên mùi thúi đấy! Lấy gà lông lệnh tiễn, tưởng là hành tỏi chắc!”
Bắc Minh Thần vội kéo tay nàng , lòng bàn tay hồng ửng nàng dùng lực mạnh thế nào. Hắn kịp mở miệng thì "Rầm" một tiếng, bàn mặt hai đổ sập, đồ bàn rơi đầy đất, từ gương đồng đến phấn son lăn lóc tứ tung.
Phật Tịch sợ đến ngây , đưa tay rảnh lên khẽ cắn, mắt đảo một vòng, thả tay xuống nghiêm túc : "Bắc Minh Thần, kéo tay thì cứ kéo, dùng sức mạnh như chứ?"
Bắc Minh Thần bật , véo nhẹ má nàng một cái, “Được , là của hết."
Lúc Phật Tịch mới hài lòng gật đầu, lên kéo Bắc Minh Thần ngoài: "Bắc Minh Thần, chúng cung thăm Thái hậu ."
[Dám Bắc Minh Thần như thế, bà đây dạy ông cách thế nào.]
Bắc Minh Thần vui vẻ: "Được, nàng hết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuong-phi-dung-dien-nua-vuong-gia-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi/chuong-102-4-tu-sau-ngay-hom-nay-cuoc-song-cua-chang-se-vo-cung-ngot-ngao.html.]
Hai bước khỏi viện thì thấy Tòng Tâm đang ở cửa Thần Tịch Viện.
Tòng Tâm cúi hành lễ: “Vương phi, vương gia.”
Phật Tịch gật đầu: “Ngươi về từ lúc nào?"
"Bẩm vương phi, nô tỳ về từ đêm qua.”
Phật Tịch khẽ ừm, chợt nhớ đến cái bàn sập lúc nãy, nàng khẽ xoa mũi, với Tòng Tâm: "Vương gia sập bàn trang điểm của , ngươi gọi Linh Tiêu đến dọn dẹp ."
Nói xong chẳng thèm sắc mặt của ai, kéo Bắc Minh Thần bước thẳng khỏi phủ.
Trên xe ngựa, Phật Tịch thật sự chịu nổi cái nụ xa của Bắc Minh Thần
[Phu quân là dám đội nồi vợ.]
[ bắt Bắc Minh Thần đội nồi, cảm giác sẽ trả giá đắt...]
Bắc Minh Thần khẽ , buông tay nàng , lấy một hộp bánh ngọt, mở đưa tới mặt nàng, giọng dịu dàng: "Nếm thử ."
Phật Tịch cầm lấy một miếng cắn thử, mắt sáng lên: "Ngon lắm, ngọt mà ngán, miệng tan !”
"Vậy thì ăn nhiều một chút."
Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần đặt hộp bánh qua một bên, nhướn mày: "Chàng ăn ?"
Bắc Minh Thần khẽ lắc đầu: "Ta thích đồ ngọt."
Phật Tịch đưa miếng bánh còn đến bên môi , dịu dàng : "Nếm một miếng , từ nay về , cuộc đời sẽ ngọt như ."
Bắc Minh Thần mắt Phật Tịch, nơi như cả trời, mỉm dịu dàng, gật đầu, cắn một miếng : "Ừ, ngọt thật."
Phật Tịch rạng rỡ, ăn hết miếng bánh, Bắc Minh Thần rút khăn , nhẹ nhàng lau miệng cho nàng.
Ánh mắt Phật Tịch lóe ánh sáng nghiêng đầu hỏi: "À, mà nữ quốc sư của Nam Đồng quốc trông thế nào ?"