Vươn Lên Cành Cao - 11
Cập nhật lúc: 2025-06-02 05:17:35
Lượt xem: 535
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12.
“Tiểu thư, người thật sự muốn rời đi sao?” Tiểu Đào hỏi ta.
“Thôi vậy, chúng ta về Tạ gia đi.” Ta nói: “Tạ Ngôn Chi sống quá lâu rồi, chúng ta g.i.ế.c hắn trước đã.”
Ở kiếp trước, Tạ Ngôn Chi đâu có sống lâu như vậy.
Kiếp này, ta một lòng chỉ chăm chăm vào Tề Vương, chẳng buồn quan tâm đến hắn.
Tiểu Đào gật đầu: “Cũng được, vậy chúng ta về, đêm nay ra tay, sáng mai rời thành.”
Nửa đêm, ta và Tiểu Đào thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
Vừa đến cổng tròn treo rèm, liền thấy phía trước có người đang cầm đèn lồng, lặng lẽ đứng đó. Lòng ta khẽ run, cẩn thận bước tới.
Tấn Vương đứng chắp tay phía cuối con đường nhỏ, liếc ta một cái như cười như không, rồi phất tay áo bỏ đi.
“Diêu cô nương,” Vương Đạo An ra hiệu bằng tay, ý bảo ta đi theo.
Ta giao bọc hành lý cho Tiểu Đào, ra hiệu bảo nàng quay về nghỉ ngơi. Đêm nay, rõ ràng là không thể đi được rồi.
Trong thư phòng, Tấn Vương ngồi sau án thư, sắc mặt căng thẳng.
Ta chột dạ, cũng không nói gì.
“Mẫu phi ta chỉ nói với ngươi mấy câu, ngươi liền định bỏ trốn? Lá gan của ngươi đâu rồi?”
“Quý phi nương nương nói rất có lý.” Ta nhỏ giọng đáp.
“Nói câu nào?”
“Nương nương nói, nếu người thật sự giúp ta báo thù, thì kẻ địch không chỉ là Tề Vương, mà còn là Thái tử và Hoàng hậu nương nương đứng sau. Cung đã giương, không thể thu hồi, con đường của người chỉ còn hai ngả...”
Chết, hoặc làm hoàng đế.
Hai con đường này, rõ ràng đều không phải điều hắn mong muốn.
Ta vừa nói xong, sắc mặt căng thẳng của Tấn Vương bỗng dịu xuống. Hắn bước đến trước mặt ta, cúi người nhìn thẳng vào mắt ta.
“Vậy là... ngươi đang suy nghĩ cho ta?”
“À?” Ta ngẩng đầu nhìn chàng, không hiểu.
Ta suy nghĩ cho hắn chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Sao hắn lại vì thế mà vui mừng?
“Ngươi sợ ta đấu không lại?”
Ta gật đầu, đúng là ta lo như vậy thật.
“Ngươi đang lo cho ta sao?” Hắn chăm chú nhìn vào mắt ta.
Ta vẫn gật đầu. Đúng là ta đang lo cho hắn. Đã thân quen đến mức này rồi, nếu ta vẫn lạnh nhạt như ban đầu thì thật chẳng có lương tâm.
Làm người không thể như vậy được.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tấn Vương bật cười, thấp giọng nói: “Không sao cả.”
“Gì cơ?”
“Bổn vương sẽ không chết.”
Hắn nói đầy chắc chắn và tự tin. Ta vừa mới quyết định rời đi, giờ lại bắt đầu d.a.o động.
“Ý người là... ta có thể tiếp tục ở lại đây, chờ người báo thù giúp ta?”
“Nếu bây giờ ngươi rút lui, thì những gì ta làm trước đó chẳng phải đều thành trò cười sao? Nếu không phải vì ngươi, ta đấu với Tề Vương làm gì, ta rảnh rỗi quá chắc?”
“Vương gia không ngốc đâu… Vương gia thông minh biết bao.” Ta bật cười, không với tới vai hắn, chỉ có thể khẽ húc vào cánh tay hắn: “Vương gia vất vả rồi, người đói không? Tiểu nhân đi làm chút đồ ăn khuya cho người.”
Tấn Vương cười khẽ, rồi lại thu lại nụ cười: “Ngươi đang lấy lòng bổn vương, hay là đang nuôi heo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vuon-len-canh-cao/11.html.]
“A! Không có mà, ta thật lòng muốn lấy lòng Vương gia. Nhưng ta chẳng có gì cả...”
“Lại câu này.” Hắn bỗng nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng kéo một cái, ta liền ngã vào lòng hắn: “Ngươi chắc chắn ngươi không có gì sao?”
Tim ta đập thình thịch.
“Diêu Oanh.”
“Dạ?”
“Buổi chiều mẫu phi ta đã nói gì với nàng?”
Ta nhìn khuôn mặt hắn, nuốt một ngụm nước bọt: “Nương nương sợ Vương gia đấu không lại, nếu… nếu c.h.ế.t rồi, bảo ta nên để lại cho người một đứa nhỏ.”
Tấn Vương bật cười, vòng tay ôm lấy eo ta: “Vậy nàng nghĩ sao?”
Ta nghĩ sao ư?
“Chỉ cần Vương gia không chê, thân thể thiếp chắc chắn không thành vấn đề, khí huyết sung mãn lắm.”
Cũng xem như là một cách để báo đáp.
“Nàng quả là đứa nhỏ dễ dạy.” Tấn Vương gật đầu: “Ngoài chuyện đó ra, mẫu phi ta còn nói gì không?”
Ta nhớ đến mấy “kỹ nghệ phòng the” mà Lương phi nương nương dạy, mặt đỏ bừng: “Còn… còn dạy vài phương pháp.”
“Chuyện đó để sau hẵng nói.”
Tấn Vương ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, nắm tay ta kéo đi:
“Về chuyện để lại một đứa nhỏ, quả thực là đề nghị không tồi.”
Hắn sẽ không phải là định ngay bây giờ chứ...
Cũng... cũng được, nếu hắn đã bằng lòng, ta còn có gì mà phải ngại ngùng?
“Nàng cam tâm tình nguyện sao?”
Ánh trăng như nước, hắn đi phía trước, ta nhìn bóng lưng hắn, khẽ đáp:
“Ừm, cam tâm tình nguyện. Chỉ sợ Vương gia thấy thiếp không xứng, dù sao thì thiếp cũng…”
Hắn bỗng dừng lại, xoay người ôm lấy eo ta:
“Nàng nói vậy lại khiến ta nhớ tới Tạ Ngôn Chi, hay là, trước tiên báo thù cho hắn giúp nàng thế nào?”
Ta gật đầu lia lịa như giã tỏi.
“Được! Vốn dĩ đêm nay thiếp cũng định tìm hắn báo thù.”
Tấn Vương khẽ cười:
“Nhìn ra rồi, nàng đúng là cam tâm tình nguyện, vậy bổn vương phải càng cố gắng hơn nữa.”
Ta hỏi hắn định cố gắng chuyện gì.
“Cố hết sức để cưới nàng.”
Hắn nắm tay ta quay về viện của ta, cúi người hôn nhẹ lên trán ta:
“Đêm nay báo thù cho Tạ Ngôn Chi, bổn vương thu trước một chút lợi tức, vài ngày nữa sẽ thu cả vốn lẫn lời.”
Nói xong, hắn đẩy ta vào phòng, đóng cửa lại.
Tiểu Đào đứng ngoài cười trộm, vui mừng hỏi:
“Tiểu thư, người và Vương gia... thành rồi ạ?”
Ta gật đầu, chắc là thành rồi.
Dù sao thì... lợi tức cũng đã thu rồi.