Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vừa Xuyên Qua, Ta Đã Bị Gả Bán Không Thương Tiếc - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:12
Lượt xem: 52

Mã thẩm nhi làm cơm xong bày lên bàn, tiến vào gọi Dương Thiết Trụ ăn cơm. Lại hỏi Lâm Thanh Uyển có đói bụng không, cơm dành cho Lâm Thanh Uyển cũng được chuẩn bị rồi.

Lâm Thanh Uyển lúc này mới cảm giác được mình đói lả, hơn nữa trong lòng đặc biệt muốn ăn thịt.

Loại cảm giác này từ lúc mang thai chưa từng có, thịt là cái gì nhớ tới là ghê tởm, hiện tại lại thèm lợi hại.

Muốn ăn thì nói, Lâm Thanh Uyển liền bla bla nói mình muốn ăn thịt, còn đặc biệt muốn ăn cơm gạo.

Dương Thiết Trụ không nói hai lời đi ra ngoài múc bát cơm gạo, còn gắp chút đồ ăn lại đây. Vốn còn sợ vợ ăn không hết, không nghĩ tới Lâm Thanh Uyển ăn rất ngon. Ăn xong còn cảm thấy không đủ, còn muốn ăn một chén nữa.

Ăn xong hai chén cơm, Lâm Thanh Uyển mới thấy no rồi. Thật là thật lâu không được ăn cơm và ngửi hương vị thịt, cảm giác ăn ngon ghê gớm.

Cho đến lúc này nàng mới phát hiện vậy mà không nôn oẹ, ăn món khác cũng không thấy có bệnh trạng nôn ọe.

Chẳng lẽ nàng hết bệnh nôn ọe rồi? Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ sau khi ý thức được sự thật này đều phi thường vui vẻ. Tảng đá vẫn đặt trên n.g.ự.c rốt cuộc rơi xuống. Không nôn oẹ thì tốt rồi, có thể bồi bổ thịt cho Lâm Thanh Uyển.

Dương Thiết Trụ đi ra ngoài ăn cơm, biết Dương thị để đại phu ở nhà, không yên lòng lại gọi hắn tới xem mạch. Nghe đại phu nói tạm thời ổn định mới buông tâm. Nhưng vẫn không cho đại phu đi, bảo hắn ngày mai lại đi.

Tiểu Nặc Nặc buổi chiều không ngủ, từ trong tay Diêu thị chuyển tới trong tay Mã thẩm nhi lại chuyển tới trong tay Dương thị. Đứa bé này tựa hồ cũng biết trong nhà xảy ra chuyện, một buổi chiều không khóc. Lúc này được cha ôm, được nhìn thấy mẹ đã lâu không nhìn thấy, bàn tay mập nhỏ dụi dụi mắt nhưng không khóc, thoạt nhìn đáng thương cực.

Lâm Thanh Uyển không dám ôm nó, nằm dựa ở trên đệm sờ người nó, Tiểu Nặc Nặc lập tức vui vẻ ra mặt. Tại cha hầu hạ cho uống sữa dê, Tiểu Nặc Nặc vuốt mắt muốn ngủ. Dương Thiết Trụ ôm dỗ ngủ nó, sau đó đặt con trai trên giường nhỏ, đắp chăn.

Dương Thiết Trụ đi rửa mặt, lại hỏi một chút Lâm Thanh Uyển có chỗ nào không thoải mái hay không mới buông lỏng tâm tình nằm xuống cạnh vợ.

Người nằm xuống nhưng một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, đại phu lại đây chẩn mạch nói đã ổn định, nói uống hết hai thang thuốc dưỡng thai hắn kê xong là không cần phải uống nữa, ngày thường bổ sung dinh dưỡng cho đầy đủ là được.

Dương Thiết Trụ ngàn ân vạn tạ tiễn bước đại phu, trước khi đi đưa cho năm lượng bạc phí đến khám bệnh tại nhà. Đại phu đi theo cùng Dương Thiết Căn đi đưa hàng trên trấn, vừa vặn tiện đường không cần phải thêm một người đưa hắn về.

Bởi vì lo lắng Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ giao việc đưa hàng lại cho Hạ đại thành và Mã thúc, bản thân ở nhà tạm thời chăm sóc vợ. Hắn tựa hồ đã quên chuyện ngày hôm qua đáp ứng Điền gia lại đi một lần, Lâm Thanh Uyển thấy hắn bận trước bận sau, nhìn như có gì đó khác trước lại hình như không có gì khác trước cả.

Nàng biết nam nhân tối qua một đêm không ngủ, tuy nói từ bề ngoài nhìn không ra, nhưng nằm chung một chiếc kháng làm sao lại không biết. Nàng không nói gì thêm, cũng không hỏi cái gì, bởi vì nàng cảm thấy rất nhiều chuyện phải cần nam nhân tự mình đi nghĩ thông suốt.

Bởi vì Dương Thiết Trụ hôm nay không đi Điền gia, người Điền gia đợi một ngày, cũng ở nhà trấn an Điền Thúy Lan làm ầm ĩ không thôi, nói có lẽ Dương Thiết Trụ có việc chốc lát nữa sẽ tới. Nhưng một hồi này lại đến trời tối cũng không gặp bóng người.

Buổi tối lúc ăn cơm, Điền Thúy Lan ném bát cơm Điền thẩm tử bưng tới.

Điền thẩm tử hết ách đành nói cho khuê nữ, ngày mai bà tới cửa hỏi một chút, Điền Thúy Lan mới miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Điền thẩm tử gõ cổng nhà Dương Thiết Trụ.

Mã thẩm nhi tới mở cửa, vừa thấy là bà ta trực tiếp mở miệng mắng, bảo bà ta về sau đừng đến nữa, Dương Thiết Trụ về sau sẽ không đi Điền gia. Mỗi ngày đến đáng thương các ngươi, ai tới đáng thương Thanh Uyển nhà chúng ta, đang yên đang lành vì các ngươi, làm hại Lâm Thanh Uyển hôm qua thấy máu, bây giờ còn nằm ở trên giường.

Điền thẩm tử nghe lời này xong thấp thỏm lo âu, Dương Thiết Trụ đi tới.

Dương Thiết Trụ sắc mặt rất nghiêm túc, cũng rất trịnh trọng.

“Điền thẩm tử, ngươi về sau đừng tới nữa, làm hàng xóm, ta có thể giúp đã giúp, còn lại ta cũng không có cách nào. Về sau ta sẽ không đi tới nhà các ngươi, mọi người tránh tị hiềm mới tốt.”

“Thiết Trụ, nhưng Thúy Lan nó— “

Dương Thiết Trụ hít sâu một hơi, cố nén tràn ngập nghẹn khuất nói: “Nếu như Điền Thúy Lan thật sự bởi vì không nhìn thấy ta mà tìm c.h.ế.t tìm sống, vậy thì để cho nàng đi tìm c.h.ế.t đi. Ta là người có vợ có con, ta không thể bởi vì nàng tìm c.h.ế.t tìm sống mà không quan tâm tới cuộc sống của mình.”

Nói xong, Dương Thiết Trụ tự tay đóng cổng lại, vô luận Điền thẩm tử ở bên ngoài tiếp tục kêu gào như thế nào cũng không để ý, thậm chí còn bảo Mã thẩm nhi, về sau người Điền gia có đến cũng không mở cửa.

Mã thẩm nhi mặt tươi cười, thanh âm trong trẻo đáp ứng.

******

Bởi vì Dương Thiết Trụ không đi Điền gia, Điền Thúy Lan bắt đầu ở nhà khóc lớn náo loạn ầm ĩ, cả một ngày không ăn cái gì, Điền thẩm tử bưng cơm tới ả liền ném đi.

Điền Tráng và Điền Đại Xương hai nhà mấy ngày nay bị nháo cho tinh bì lực tận, mặt mũi bị ném đi, lúc này không nói cái gì, đều ai nấy tự trở về phòng mình.

Điền gia hai cụ khóe miệng sắp rách rồi, Điền Thúy Lan nháo mệt mỏi không nói lời nào chỉ nằm trên giường khóc.

Trạng thái như vậy lại giằng co một ngày, Điền thẩm tử không chịu nổi, da mặt dày lại đi tới nhà Dương Thiết Trụ.

Nhưng vô luận bà gõ cửa như thế nào, kêu khóc như thế nào, đều không có người trả lời bà.

Dương Thiết Trụ nghe động tĩnh kêu khóc ngoài cửa, sắc mặt càng ngày càng đen, Mã thẩm nhi đứng ở một bên muốn nói lại thôi.

“Mã thẩm nhi, ngươi đi ra phía sau kia dọn dẹp phòng một chút, lát nữa ta chuyển Uyển Uyển ra sau đó ở. Đại phu nói phải tĩnh dưỡng, phía trước này rất ồn.”

Mã thẩm nhi không nói hai lời đi ra phía sau thu thập.

Đợi thu dọn xong, Dương Thiết Trụ không để Lâm Thanh Uyển phải xuống giường, trực tiếp ôm nàng đi tới phòng ở phía sau.

Lâm Thanh Uyển cũng nghe được Điền thẩm tử khóc nháo bên ngoài, thấy nam nhân đen mặt bận trước bận sau, không mở miệng nói cái gì, thậm chí cười nói: “Chúng ta lúc trước nói sau này sống ở mặt sau, cho tới bây giờ còn không tiện vào nên toàn ở phía trước, lần này dùng đến rồi.”

Dương Thiết Trụ nhìn khuôn mặt vợ tươi cười càng thêm khó chịu trong lòng.

Đều tại hắn, nếu như hắn không mềm lòng cũng sẽ không khiến Uyển Uyển chịu tội lớn như vậy, thậm chí tạo thành Điền thẩm tử ép tới liên tục, khiến ngay cả chỗ Uyển Uyển dưỡng thân mình cũng không được thanh tịnh.

An trí cho vợ xong, dỗ con trai xong, Dương Thiết Trụ đi ra phía trước một chuyến.

Ngoài cửa đã không còn động tĩnh nhưng hắn biết loại yên tĩnh này chỉ là tạm thời. Điền Thúy Lan kia một ngày không yên, Điền thẩm tử vì nữ nhi sẽ không ngừng tới cửa dây dưa.

Dương Thiết Trụ lại phân phó mấy câu bảo Mã thẩm nhi chú ý Lâm Thanh Uyển động tĩnh, từ cửa hông phân xưởng lặng lẽ đi ra ngoài.

Không ai biết Dương Thiết Trụ đi nơi nào, chỉ là không được bao lâu hắn đã trở lại. Trở về thì đi xem Lâm Thanh Uyển, giữa trưa ăn cơm, hắn lại vội vàng đi xem sổ sách trong nhà.

Bởi vì sinh ý trong nhà hiện tại càng làm càng tốt, Lâm Thanh Uyển làm một bộ sổ sách đơn giản dùng để ghi lại thu chi. Khoản rất đơn giản, chỉ là ghi đã xuất ra bao nhiêu hàng, ghi bạc thu về. Từ khi Lâm Thanh Uyển mang thai, Dương Thiết Trụ không cho nàng phí nhiều tâm tư vào việc này, hắn rảnh rỗi thì tự mình ghi, bây giờ làm cái này rất quen thuộc.

Dương Thiết Trụ hai ngày đều đi ra ngoài, không ai biết hắn đi làm gì, bởi vì đi ra thời gian không dài, ngay cả Lâm Thanh Uyển cũng không biết.

Điền thẩm tử lại tới mấy chuyến, nháo lợi hại nhất là ở cửa khóc suốt một buổi sáng. Dương Thiết Trụ sắc mặt vẫn rất trầm, chỉ phân phó Mã thẩm nhi không mở cửa, cổng tạm thời không cần mở.

Mã thẩm nhi nhịn lại nhịn, rốt cuộc có một ngày Điền thẩm tử tới cửa nháo lần nữa, bà níu chặt tạp dề do do dự dự lên tiếng.

“Thiết Trụ, tiếp tục như vậy thì làm sao được!”

Dương Thiết Trụ nói trấn an bà: “Thẩm, yên tâm, không tới hai ngày nữa là có thể yên tĩnh.”

Mã thẩm nhi thở dài một hơi không nói gì thêm, Dương Thiết Trụ coi như không có chuyện gì xảy ra đi bồi vợ nói chuyện giải buồn.

Lâm Thanh Uyển nhiều ngày nay vẫn nằm ở trên kháng, đại phu dặn dò tốt nhất nên nằm trên giường, nam nhân không cho nàng xuống giường. Ăn cơm uống nước bưng đến bên miệng, lau người hắn đến làm giúp, ngay cả đi vệ sinh đều là hắn ôm tới bồn cầu. Lâm Thanh Uyển dở khóc dở cười, nàng chỉ là có chút dấu hiệu sinh non chứ không phải liệt, có cần phải làm như thế sao?

Nhưng khi nhìn mặt nam nhân cố chấp, nàng lại không nói gì. Nàng biết trong lòng nam nhân vẫn nghẹn một hơi, không cho hắn phát tiết ra là không được.

Nếu hắn cảm thấy như vậy tốt thì cứ để hắn làm đi.

Điền thẩm tử lại tới cửa nhà Dương Thiết Trụ làm ầm ĩ lần nữa, rất nhiều thôn dân trong thôn nhìn thấy.

Lâm Thanh Uyển lúc trước làm ‘Phòng hờ’ bây giờ có hiệu quả.

Không ai đi đồng tình cả nhà Điền thẩm tử, mọi người đều chê cười Điền gia nuôi cái khuê nữ không biết xấu hổ, không đẻ trứng không nói, bị hưu trở lại còn không an phận, nhớ thương nam nhân nhà người ta.

Nói người ta Dương Thiết Trụ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, người cũng tới cửa đi xem vài lần, nhưng Điền Thúy Lan kia còn không bỏ qua cứ quấn lấy Dương Thiết Trụ không buông, vợ Thiết Trụ mang thai 5 tháng, thiếu chút nữa bị tức sinh non…

Nói Thôn Lạc Hạp nhiều năm như vậy rồi chưa thấy phụ nhân nào không biết xấu hổ như vậy, vì một nam nhân có vợ con tìm c.h.ế.t tìm sống, bà già Điền gia vậy mà cũng đi theo không biết xấu hổ, mỗi ngày tới cửa nhà người ta làm ầm ĩ…

Lại nói Điền Thúy Lan kia thích c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi, sống làm gì cho mất mặt, ném mặt mũi nhà mình không nói, còn làm mất hết mặt mũi Thôn Lạc Hạp…

Dù sao lời khó nghe như thế nào cũng nói, trước đây người Điền gia còn dám ra cửa, nhiều lắm chính là không cần để ý người khác lời ra tiếng vào. Hiện tại không dám ra ngoài, ra cửa là bị người giáp mặt nhổ nước miếng, mắng không biết xấu hổ.

Toàn bộ Thôn Lạc Hạp sôi trào lên, người Điền gia thành mặt hàng mỗi người kêu đánh, ngoại trừ Điền thẩm tử hai ngày nay không cần mặt già còn đi chụp cổng nhà Dương Thiết Trụ, mọi người Điền gia không dám ra ngoài.

Lời đồn đãi càng truyền càng rộng, thậm chí truyền đến mấy thôn phụ cận, mỗi người đều biết Thôn Lạc Hạp có một cái bị chồng ruồng bỏ không biết xấu hổ, dây dưa đàn ông có vợ, còn khiến mẹ mình ngày ngày tới cửa nhà người khác nháo loạn.

Thôn dân thôn Lạc Hạp vốn còn không biết việc này đã bị người ngoài thôn biết, cho đến khi có thôn dân đi họp chợ liên tục có người hỏi kẻ bị chồng ruồng bỏ không biết xấu hổ kia như thế nào, mới biết được chuyện này rất nhiều người thôn ngoài đều biết.

Lại qua hai ngày, Lý chính hiếm thấy đi tới Điền gia.

Hôm nay Điền thẩm tử lại đi tới nhà Dương Thiết Trụ một chuyến, công cốc mà về đang ngồi ở trong phòng khóc.

Lý chính tới cũng không vào phòng, thét Điền lão hán ra bên ngoài sân nói chuyện.

“Điền lão hán, ngươi biết ta hôm nay tới là vì chuyện gì.” Lý chính chân mày nhíu chặt, đầy mặt không đồng ý nói: “Nhà các ngươi gần đây đích thực nháo quá kỳ cục, truyền khắp Thôn Lạc Hạp, thậm chí còn truyền ra cả thôn khác, hiện tại người trong thôn đi họp chợ đều có người lôi kéo hỏi chuyện nhà các ngươi, ngươi nói cái này gọi là chuyện gì?”

Điền lão hán không nói chuyện, che mặt già ngồi xổm trên mặt đất.

Lý chính không tiện khiển trách, đành nói ra ý kiến của mấy vị đức cao vọng trọng trong thôn.

“Hiện tại mấy lớp người già các thúc bá trong thôn đều đang mắng, nói các ngươi làm hỏng phong tục thôn Lạc Hạp, ta cũng không muốn nói nhiều, nhà các ngươi tự xem rồi làm đi, nếu còn không yên, cũng đừng trách ta trục xuất các ngươi khỏi thôn.”

Lý chính kỳ thật cũng không nguyện ý làm như vậy, dù sao cũng là mấy chục năm hàng xóm, nhưng không có biện pháp, thanh danh Thôn Lạc Hạp quan trọng hơn người Điền gia, không thể làm cho người cả thôn đi ra ngoài bởi vì Điền gia cục phân chuột này mà bị người thôn khác chú ý. Đặc biệt Điền gia này nháo đích thực quá kỳ cục, bây giờ ngay cả hắn ra khỏi thôn cũng có người trong tối ngoài sáng trước mặt hắn nói này nói kia, hắn không cần nghĩ cũng biết những thôn dân khác nhìn thấy thôn mình khó coi, đã có không ít thôn dân tới cửa tìm hắn oán trách.

Lý chính nói xong thì bước đi.

Điền lão hán vẫn ngồi xổm trong sân, thật lâu sau mới đi vào phòng.

Vào phòng thấy bà già còn đang khóc, trong buồng kia tĩnh mịch một mảnh, cửa phòng con trai con dâu cháu trai cũng đóng chặt. Rõ ràng cả nhà đều ở trong phòng mà như trong ngục c.h.ế.t vậy.

“Khóc khóc khóc! Có thể thôi khóc hay không, bây giờ nên làm như thế nào!”

Nếu như lời Lý chính nói là tối hậu thư cho Điền gia, tiếp đến người nhà mẹ đẻ Mã thị và Cao thị là ép lấy một cây cỏ tranh cuối cùng của lạc đà.

Cha mẹ huynh đệ tẩu tử nhà mẹ đẻ Cao thị đều tới, cùng đi còn có một đám người nhà mẹ đẻ Mã thị, cũng đều là xuất động hết già trẻ nam nữ tới.

Thấy hai nhà thân gia đều tới, Điền lão hán thấp thỏm trong lòng vác mặt gia đi tiếp đón, chỉ tiếc không có người quan tâm tới lão. Hai huynh đệ Điền Tráng thấy tình hình vậy, chỉ có thể l.i.ế.m mặt cười bồi nhạc phụ cữu ca.

Cha Cao thị ngoài cười nhưng trong không cười, lười để ý tới mấy nam nhân Điền gia này, “Mẹ đứa nhỏ, mau vào thu dọn cho khuê nữ đi, thu thập xong còn đi.”

Bên kia cha Mã thị cũng nói lời giống vậy, nhất thời ba nam nhân Điền gia đều luống cuống, ngay cả Điền thẩm tử cũng bất chấp ở trong phòng nhìn khuê nữ, chạy theo bà thông gia hỏi đến cùng làm sao.

Mẹ Cao thị không phải đèn cạn dầu, liếc mắt nói: “Cái gì làm sao hay không làm sao, ta mang khuê nữ của ta về nhà mẹ đẻ không được à?”

Tẩu tử Cao thị ở bên cạnh nói: “Mẹ, người nói với bà ấy làm gì, mau thu dọn cho muội ấy thôi, ở chỗ này phí lời làm gì.”

Phụ nhân hai nhà đều là người tay chân lưu loát, thu thập một lát là đóng gói xong cho Cao thị và Mã thị. Cái này còn không tính, phụ nhân hai nhà còn bế cả con của Cao thị Mã thị đi, không nói lời nào chỉ đưa đứa nhỏ vào tay người nhà mình.

Lần này ghê gớm, Điền thẩm tử ở bên cạnh vừa khóc vừa hô: “Các ngươi làm cái gì vậy, bà thông gia.”

Không có người để ý tới bà ta, bà vội vã muốn đi ôm cháu trai xuống, cố được bên trái không cố được bên phải, vừa đi lại gần thì bị phụ nhân hai nhà chen ra. Thấy tình hình vậy, nói hai nhà này không phải thương lượng cùng nhau đến, ai cũng không tin.

Hai huynh đệ Điền Tráng không dám động thủ ngăn trở, chỉ dám đi theo bên cạnh cầu, nhưng mấy cái ca ca hai nhà không phải ngồi không, trên mặt mang theo cười, nhưng lại đứng chặn lại hai huynh đệ Điền gia.

Đến khi nhóm phụ nhân hai nhà mang khuê nữ cháu ngoại đi rồi, cha Cao thị mới mở miệng: “Ta không muốn nói thêm cái gì nữa, ta tin rằng vì sao chúng ta làm như vậy, Điền gia các ngươi trong lòng cũng rõ ràng. Các ngươi không chê mất mặt, chúng ta ngại mất mặt, chúng ta không thể để cho khuê nữ cháu ngoại đi theo mất mặt cùng các ngươi như vậy. Đứa trẻ bây giờ còn nhỏ, về sau trưởng thành thì thế nào? Khi nào giải quyết xong Điền Thúy Lan kia, khi đó các ngươi hãy tới đón vợ con về.”

Cha Mã thị cũng ở bên cạnh lên tiếng: “Ý của ta cũng giống Cao lão ca, về lý đây là chuyện nhà các ngươi, thân gia chúng ta không nên xen mồm, nhưng hiện tại nháo quá kỳ cục rồi. Các ngươi nếu luyến tiếc Điền Thúy Lan kia cũng được, con cháu các ngươi để nhà mẹ đẻ chúng dưỡng.”

Nam nhân hai nhà nói xong thì cộc cộc bước đi hết.

Thấy một đám người hai nhà thân gia Điền gia đều tới, có không ít hàng xóm đứng ở bên ngoài xem. Thấy rõ ràng chuyện đã xảy ra, rất nhiều người ở bên ngoài vừa phun nước miếng vừa mắng ‘Nên!’

Người đi rồi, toàn bộ Điền gia tĩnh mịch một mảnh.

Điền thẩm tử lại bắt đầu khóc, lần này khóc gọi cháu trai, không đợi bà khóc lên, hai huynh đệ Điền Tráng quỳ xuống trước mặt hai cụ.

Điền Tráng là lão Đại, hắn mở miệng, “Cha mẹ, bây giờ cái gì cũng đừng nói, chuyện trước kia hai huynh đệ chúng con không nói ai đúng ai sai. Các người nhị lão nếu vẫn không nỡ bỏ Điền Thúy Lan, vậy thì phân hai huynh đệ chúng con ra thôi. Các người nói chúng con bất hiếu cũng được, nói cái gì cũng thế, chúng con còn muốn sống, mấy ngày nay chơi đùa người cả nhà sắp điên rồi, con không còn nhỏ nữa, hiện tại ra cửa là bị người ta mắng, các người còn để hai huynh đệ chúng ta về sau ra cửa hay không?”

Nói xong, Điền tráng nam nhân cao lớn nằm trên mặt đất khóc lên.

Đừng nói Điền Tráng khóc, Điền Đại Xương cũng muốn khóc, hắn muốn c.h.ế.t tâm đều có. Trước đây còn có chút đau lòng người tiểu muội này, nhưng đau lòng này cuối cùng lại đổ lên người con ch.ó rồi. Nó không nhìn thấy một màn này hay sao? Nó không biết nó bức người nhà như vậy, người nhà đau lòng gian nan thừa nhận áp lực cùng thóa mạ sao?

Hắn thậm chí cảm thấy nằm bên trong đó không phải tiểu muội của hắn, là cái ác quỷ.

Điền thẩm tử cũng khóc, Điền lão hán lập tức già đi mấy chục tuổi.

Điền Đại Xương kéo đại ca dưới mặt đất lên, hai huynh đệ không nói thêm, ai nấy tự về phòng.

Đến loại tình huống trước mắt này, Điền lão hán cho dù luyến tiếc thế nào, đau lòng thế nào, cũng không thể tiếp tục quản Điền Thúy Lan nữa. Điền thẩm tử ở một bên khóc tới ruột gan đứt từng khúc cũng vô dụng, trực tiếp thở dài nói ả nếu muốn đi tìm c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t đi.

Phát triển đến cục diện này, Điền lão hán không biết nên trách ai. Chỉ có thể trách lão ngay từ đầu không nên mềm lòng, quản tốt bà già quản tốt khuê nữ, sẽ không phát triển trở thành cục diện như thế.

Nói hết lời thì rời khỏi đây, Điền gia hai cụ trong một đêm phảng phất như sụp đổ.

Người Điền gia thậm chí chuẩn bị sẵn tâm lý Điền Thúy Lan tìm chết, không ngăn cản ả nữa.

Điền thẩm tử bị Điền lão hán không cho bà đi vào phòng Điền Thúy Lan nữa, ai ngờ Điền Thúy Lan đói bụng mấy ngày, phỏng chừng quả thực chống đỡ không nổi nữa, nằm ở trên kháng tự mình mở miệng tìm Điền thẩm tử xin cơm ăn.

Hai huynh đệ Điền gia vốn trong lòng còn có chút áy náy khổ sở, vừa thấy tình hình này lập tức xoay mặt bước đi, trong lòng còn mắng thầm thật là không biết xấu hổ!

Điền gia hai cụ xấu hổ đến ước gì mặt chui vào trong đũng quần, nhưng vẫn luyến tiếc không cho khuê nữ ăn cơm.

Lại qua chừng mười ngày, Điền gia vội vàng gả Điền Thúy Lan ra ngoài. Gả đi nơi nào, người trong thôn không rõ ràng lắm, chỉ biết cách thôn Lạc hạp rất xa, đối phương là một lão góa vợ, trong phòng có nam nhân kế thừa hương khói, nghe nói ngay cả cháu trai cũng có rồi, không cần lo lắng gả đi qua không thể sinh bị người ta ghét bỏ.

Chuyện của Điền gia ở Thôn Lạc Hạp dần dần hạ xuống màn che.

Hạ Đại Thành từ khi có náo loạn này bắt đầu chú ý tới Điền gia, sau khi biết Điền gia Điền Thúy Lan kia bị gả ra ngoài, tìm đến Dương Thiết Trụ nói cho hắn biết cái tin tức tốt này. Mấy ngày nay bởi vì Điền thẩm tử làm ầm ĩ, nhà Dương Thiết Trụ ngay cả cổng cũng không mở, cho nên hắn nghĩ hẳn là trong nhà không biết động tĩnh bên ngoài.

Ai biết vừa nói xong, lại thấy mặt Dương Thiết Trụ không hề có gợn sóng.

Hạ Đại Thành bừng tỉnh đại ngộ, “Không phải là tiểu tử ngươi làm chứ?”

Dương Thiết Trụ không che giấu, gật đầu.

“Ta vốn thấy nháo quá mức xấu hổ, chuẩn bị ra tay đè áp, không ngờ tốc độ của ngươi nhanh hơn ta.”

Hạ Đại Thành thần tình có chút phức tạp, về chuyện này sau này hắn mới biết, bao gồm nguyên nhân đường đệ muội kém chút sinh non. Chỉ là chung quy là hàng xóm láng giềng, người ta quả thật có chỗ đáng thương nên không nghĩ quá nhiều.

Ai biết Điền gia càng nháo càng khó coi, hắn đang nghĩ có nên ra tay đè áp hay không. Không ngờ sự tình phát sinh như hí kịch như vậy, phảng phất như có thần trợ cứu giải quyết.

Hạ Đại Thành suy nghĩ một lát, gần như hiểu được đường đệ này dùng cách gì, hắn vỗ bả vai Dương Thiết Trụ, khen: “Tiểu tử ngươi giỏi, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết làm chuyện thành thật, không biết đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì, hiểu được dựa thế là tốt, càng ngày càng có thủ đoạn thương nhân.”

Dương Thiết Trụ biểu tình có chút phức tạp, sinh hoạt của hắn vẫn thực đơn thuần, trước đây Dương gia bên kia tuy có chút làm ầm ĩ, lại chưa bao giờ đa nghi. Đi theo đường ca ở bên ngoài làm sinh ý, nói không học được cái gì thì không thể nào, lại không ngờ tới có một ngày sẽ dùng thủ đoạn trên người một cô gái yếu đuối.

Hắn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai nhưng hắn không hối hận. Chuyện đã làm thì đã làm rồi, trước mắt đến xem, tựa hồ kết cục không tệ, chỉ là hắn hiểu quá muộn.

“Thời điểm phi thường dùng thủ đoạn phi thường, không phải Đại Thành ca dạy ta sao? Chỉ tiếc — “

Hạ Đại Thành làm sao có thể không biết nút thắt trong lòng Dương Thiết Trụ chứ, an ủi: “Được rồi, đừng tự trách, đồng tình tâm là cảm xúc mỗi người đều có, chỉ là ngươi không thấy kịp thời mà thôi. Đệ muội bây giờ không có chuyện gì rồi, nàng không có ý trách cứ ngươi, ngươi đừng nghĩ quá nhiều.”

“Cũng bởi vì nàng không nói cái gì, trong lòng ta mới khó chịu.”

Cái này cũng phải, có đôi khi nữ nhân quá mức thiện giải nhân ý, nam nhân trong lòng gánh vác cũng sẽ rất lớn. Nhưng Hạ Đại Thành không nói gì, chỉ an ủi vỗ vỗ bả vai Dương Thiết Trụ. Rất nhiều chuyện phải tự mình nghĩ thông, người khác không giúp được gì nhiều. Trưởng thành là tự mình đi, cưỡng ép là đốt cháy giai đoạn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất vì sao Hạ Đại Thành vẫn chịu đựng không xuất thủ.

Hắn cười mở miệng trêu chọc: “Từ chuyện này, ngươi học được cái gì không?”

Hạ Đại Thành đối với Dương Thiết Trụ mà nói, kỳ thật vừa là thầy vừa là huynh. Mỗi lần chạy ở bên ngoài làm ăn, gặp phải vấn đề gì, hắn sẽ hỏi Dương Thiết Trụ như vậy, rèn cho hắn bản năng quan sát suy tính.

“Học được.”

Cứ tưởng rằng là lời nói đùa, đổi lấy đối phương bất đắc dĩ cười cười, ai biết đối phương vậy mà thận trọng trả lời.

Dương Thiết Trụ trả lời lại làm cho Hạ Đại Thành không hiểu làm sao. “Học được cái gì?”

“Không nên coi thường phụ nhân, không nên coi thường tâm cơ người khác, không phải ai cũng tốt như Uyển Uyển vậy.”

Hạ Đại Thành cười lớn tiếng không mở miệng phản bác.

Chương 120-Phiên ngoại:

Ta gọi Điền Thúy Lan, Thúy Lan muội tử của Thiết Trụ ca.

Trong sinh mệnh mười bốn năm đầu của ta, ta vẫn cho rằng ta sẽ gả cho Thiết Trụ ca làm vợ, nhưng nhân sinh có họa phúc sớm tối, trong năm Thiết Trụ đi phục nghĩa vụ quân sự năm ấy, những gì ta biết toàn bộ sụp đổ.

Đến lúc này ta mới biết được cái gì gọi là người không thể kháng trời, cái gì gọi là bất đắc dĩ trời không chiều ý người, cái gì gọi là không thể nói trước mọi chuyện.

Ta cảm thấy ta thích Thiết Trụ ca, từ nhỏ đi theo hắn cùng nhị ca, Thiết Trụ ca đối với ta chiếu cố có thêm, thích cũng là đương nhiên.

Chỉ là khi đó còn quá nhỏ, cũng quá cố chấp, trong nhà định thân cho ta cùng Thiết Trụ ca, ta một lòng một dạ muốn làm vợ Thiết Trụ ca.

Thiết Trụ ca đi, thế giới của ta không còn.

Cha mẹ nói từ hôn cho ta, ta không muốn.

Nữ tử lui thân, lại nói như thế nào cũng sẽ bị người nói, huống chi ta thích Thiết Trụ ca như vậy. Trong lúc đó ta từng khóc, ta từng nháo, nhưng thời gian lâu không kiên trì thêm được.

Vì thế trong nhà đi Dương gia lui thân, lại đề thân cho ta một gia đình khác.

Sau đó Thiết Trụ ca trong ấn tượng của ta dần dần nhạt đi, ta thế này mới phát hiện trên thế giới này không có thứ gì có thể vượt qua thời gian. Ta cuối cùng phải lập gia đình, không phải Thiết Trụ ca thì là người khác.

Gả người sau, nam nhân của ta đối xử với ta rất tốt, sinh hoạt rất ngọt mật, cha mẹ chồng đối xử với ta cũng không tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vua-xuyen-qua-ta-da-bi-ga-ban-khong-thuong-tiec/chuong-120.html.]

Trong khoảng thời gian này, Thiết Trụ ca tựa hồ đã biến mất trong đầu ta rất lâu rồi.

Có đôi khi ta nghĩ, đây là một loại trừng phạt ông trời dành cho ta, trừng phạt ta bội bạc lui hôn.

Ta vậy mà không thể sinh? Khi biết được tin tức này, ta thật lâu không thể bình tĩnh, thế giới của ta bắt đầu long trời lở đất.

Thế đạo này không có gia đình nào có thể dung được phụ nhân không thể sinh, ta suốt ngày vô tri vô giác, ta có lẽ sẽ bị hưu, khả năng sẽ thành bị chồng ruồng bỏ, nhưng lúc này ta đã không có tâm tư đi tự hỏi mấy thứ này.

Thế giới của ta hoàn toàn sụp đổ.

May mắn ta có cha mẹ thương tiếc ta, người nhà chồng còn phúc hậu, bọn họ bàn bạc đủ loại định ra lại cưới một cửa bình thê trở về, nhà chồng quyết định không hưu ta, cha mẹ ta khổ cầu rất lâu, thậm chí còn ra chút bạc cho bình thê kia xem như sính lễ.

Không ai dạy ta cái từ hoang đường này, nhưng ta lại cảm thấy rất hoang đường. Chỉ tiếc ta không thể giãy dụa, ta chỉ là một cái nữ tử không thể sinh sắp trở thành bị chồng ruồng bỏ, người trong nhà như vậy cũng là vì tốt cho ta.

Bình thê vào cửa, ta nhường phòng cho nàng cùng nam nhân ta ở, ta chuyển sang ở cùng tiểu cô.

Ta từng âm thầm so sánh, bộ dạng nữ nhân kia kỳ thật không tốt như ta, nhưng tựa hồ cả nhà đều bỏ quên điểm ấy, bọn họ chỉ xem trọng bụng cô gái kia.

Nữ nhân kia bụng thực không chịu thua kém, so với ta không chịu thua kém, rất nhanh đã có.

Nam nhân ta rất vui vẻ, cha mẹ chồng ta rất cao hứng, cả nhà đều vui sướng vây quanh nữ nhân kia, duy chỉ có ta không vui.

Vì sao chỉ có ta không vui đâu? Vì sao vậy chứ?

Thế giới của ta kéo dài sụp đổ ——

Ngày lâu, sắc mặt cha mẹ chồng bắt đầu thay đổi, thấy ta không tươi cười, thậm chí ẩn ẩn có chút sợ xui ghét bỏ. Nam nhân ta mới đầu còn len lén an ủi ta, dần dần tâm tư hắn đều để cái bụng to trên người nữ nhân. Bình thê kia sau khi vào cửa còn có chút ăn nói khép nép đứng ngồi không yên, nhưng dần dần càng ngày càng vênh váo tự đắc, thậm chí đối với ta vênh mặt hất hàm sai khiến.

Nàng đưa ra yêu cầu ta bưng nước rửa chân cho nàng, đưa ra để ta chăm sóc nàng bụng to không tiện, vậy mà người nhà chồng lại đáp ứng.

Tựa hồ mọi người đều quên mất ta mới là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, nữ nhân kia chỉ là bình thê không có danh phận.

Ta, tựa hồ cũng quên.

Khúm núm, mệt mỏi, làm trâu làm ngựa, vì sao không đổi được khuôn mặt một chút tươi cười?

Cho dù ta không ngừng nhường nhịn, tựa hồ ông trời vẫn còn không buông tha ta.

Có đôi khi ta không rõ bình thê kia vì sao muốn trước mặt ta châm biếm ta không đẻ trứng, khoe khoang nam nhân tối ngày hôm trước ở trên người nàng mất bao nhiêu sức lực… Ta không rõ nàng vì sao phải làm vậy.

Nhưng vì sao, ta lại thương tâm chứ?

Ta vì sao sẽ thương tâm?

Vì sao lấy nước mắt rửa mặt lại thành thói quen của ta, cho dù ta luôn khóc sau lưng người?

Có đôi khi ta cũng có một loại ý điên cuồng muốn hủy diệt tất cả, nhưng ta không dám, loại ý tưởng kia chỉ là một cái thoáng lướt qua.

Ta cảm thấy ta bị bệnh, ta bệnh thực nghiêm trọng, trong lúc ta cảm thấy chính mình sắp bệnh chết, cứu chuộc ta xuất hiện ——

Người trong nhà không nhìn được ta sống như thế nữa, tới cửa cầu hưu thư lĩnh ta trở về nhà.

Bình thê kia rốt cuộc cầu người được người, ta rốt cuộc nhường vị trí cho nàng, nàng rốt cuộc không phải kích thích ta. Ta tựa hồ thoát khỏi bể khổ, nhưng thế giới của ta tĩnh mịch.

Sau khi trở lại nhà mẹ đẻ thực bình tĩnh, ta trước đó chưa từng có an bình.

Trong thôn tuy có chút tin đồn, nhưng mẹ nói, kỳ thật người khác vẫn đồng tình ta, sẽ cố kỵ chút, chỉ cần ta sống ngày của mình là được, không cần quá chú ý người khác nhàn ngôn toái ngữ.

Ca ca tẩu tử đối xử với ta rất tốt, ta cảm thấy ta thực hạnh phúc. Nhưng ta vẫn còn u buồn, bởi vì ta biết chính mình đã không có tương lai, một cái bị chồng ruồng bỏ không thể sinh, ngoại trừ trong nhà có chỗ có thể dung được ta, snh mệnh của ta tĩnh mịch…

Thẳng đến khi có lần ở trong thôn gặp được Thiết Trụ ca ——

Ah, đúng rồi, còn có vợ hắn nữa.

Nữ nhân kia bụng lớn, nhan sắc rất tốt, Thiết Trụ ca đối xử với nàng đủ dạng yêu thương.

Ta không nghĩ tới trí nhớ mơ hồ từng sẽ sống lại mau như vậy, tựa hồ trong nháy mắt Thiết Trụ tiến vào trong đầu ta, ta bắt đầu ngày nhớ đêm mong.

Ta nghĩ, kỳ thật ta vẫn rất thích Thiết Trụ ca, chỉ là thế sự bất đắc dĩ, hắn cưới người khác, ta gả người khác, nay thành bị chồng ruồng bỏ trở lại nhà mẹ đẻ.

Ta luôn đi len lén nhìn bọn họ, ta cảm thấy bọn họ rất tốt, ta cũng rất tốt, ta nhìn bọn họ, tựa hồ cảm thấy chính mình cũng có thể hạnh phúc như vậy…

Ta bắt đầu lặng lẽ hỏi thăm hai người này, ở trong đầu ta bịa đặt Thiết Trụ ca trong trí nhớ đã mơ hồ, tất cả ánh sáng đều hướng về người hắn…

Ta Thiết Trụ ca, chính là tốt như vậy, không phải sao? Không phải sao?

Đúng vậy, Thiết Trụ ca của ta chính là tốt như vậy!

Nhưng lại tốt như vậy, cũng không phải là của ta!

Vân Mộng Hạ Vũ

Ta cảm thấy chính mình mê muội, ta thậm chí có ý niệm điên cuồng nghĩ nữ nhân kia tại sao không c.h.ế.t đi, nàng chết, ta có thể thay thế nàng hạnh phúc…

Ta ngày một ngày một đau khổ, ta cảm thấy trí nhớ ta thật kém, mỗi khi Thiết Trụ trong trí nhớ sắp mơ hồ, ta điên cuồng thu thập tất cả các tin tức về hắn, mới có thể an ủi tâm ta sớm đã khô hạc.

Ông trời ban cơ hội đến trước mặt ta, đứa bé trong nhà Thiết Trụ ca không có sữa ăn, mà nhà ta có một con dê mẹ đang có sữa.

Không ai có thể hiểu được tâm tình của ta lúc đó, sau khi Thiết Trụ ca cùng trong nhà thương nghị mỗi ngày tới lấy sữa dê, ta len lén ôm con dê mẹ kia khóc.

Nhưng con dê mẹ kia lại không nể mặt ta, nó còn huých ta, ta cảm thấy nó làm hỏng tâm tình tốt của ta, rất muốn trừu nó vài cái. Lại nghĩ tới còn dựa vào nó cho sữa, trừu nó hỏng rồi, ta sao thấy được Thiết Trụ ca nữa. Chỉ có thể đi lấy cỏ non cho nó ăn, mong đợi nó có nhiều sữa.

Lúc Thiết Trụ ca mỗi ngày đến, là thời khắc ta vui vẻ nhất.

Sau đó, ta như nghe được điểu ngữ ngửi thấy hoa thơm, thế giới của ta hoa tươi nở rộ sinh cơ dạt dào.

Trong thôn bắt đầu có chút tin đồn, có người nói Thiết Trụ ca muốn cưới ta làm tục huyền, có người nói người vợ kia của Thiết Trụ ca sắp không tốt …

Ta một bên len lén nghe, một bên len lén cười.

Thật tốt, thật tốt.

Nhưng vì sao Thiết Trụ ca thế nhưng không tới? Vì sao vì sao vì sao vì sao…

Không ai có thể trả lời ta.

Mà cái lão bà tử kia trả lời là Thiết Trụ đang chăm sóc vợ…

Vậy ta đâu, Thiết Trụ ca, ta làm thế nào? Ta nên làm cái gì bây giờ?

Mĩ Phương mang tới tin tức tốt, đúng, ta sao lại quên nữ nhân kia mệnh không lâu hĩ đâu?

Nàng c.h.ế.t nhanh đi, c.h.ế.t đi Thiết Trụ ca có thể đến nhìn ta, mau c.h.ế.t đi mau c.h.ế.t đi…

Mĩ Phương dùng loại ánh mắt hoảng sợ nhìn ta, nhưng ta bất chấp nàng vì sao nhìn ta như vậy.

Trong lòng ta thật gấp, nàng vì sao còn chưa chết, khi nào nàng mới chết?

Ta biết người trong nhà đều đối xử với ta rất tốt, vì thế ta đi cầu người nhà.

Tuy rằng bọn họ mỗi cái biểu tình quái dị, thậm chí còn chỉ trích ta vài câu, nhưng là vì cái gì muốn chỉ trích ta đâu, ta chính là muốn biết nàng thời điểm nào c.h.ế.t mà thôi.

Đúng, chính là như vậy.

Vẫn là mẹ ta thương ta, bà đi nhàThiết Trụ ca, nhưng lại mang về tin tức làm cho ta hoàn toàn hỏng mất.

Thế giới của ta triệt để vỡ nát, rốt cuộc không đứng dậy nổi…

Nhưng vì sao ta vẫn là băn khoăn Thiết Trụ ca, ta điên cuồng tưởng niệm hắn, ta nghĩ tới hắn, ta muốn gặp hắn.

Ta biết người nhà đều thương ta, cho nên ta nghĩ nếu ta vui vẻ, bọn họ cũng sẽ cười đi.

Thiết Trụ ca quả nhiên tới.

Người nhà của ta quả thật rất đau ta, ta yêu bọn họ!

Chương 121- Phiên ngoại 2:

Lâm Thanh Uyển nằm trên kháng hơn nửa tháng mới được phép xuống dưới, trong lúc đó bởi vì không còn nôn oẹ, ăn được nên người béo ra một chút, khí sắc tốt lên.

Tuy rằng nàng bây giờ thấy cái gì cũng muốn ăn, nhưng cũng tận lực khống chế chính mình thèm ăn. Đã sinh một đứa nhỏ nên nàng hiểu được, dựng phụ không thể bổ quá nhiều, dinh dưỡng đủ là được rồi, thai nhi nuôi quá lớn, đến khi sinh sẽ không dễ.

Dương Thiết Trụ càng thêm tốt với Lâm Thanh Uyển, có lẽ bị lần đó dọa đến, mỗi ngày lắc lư theo trước theo sau vợ, bưng cái bát cơm ăn cũng sợ nàng bị mệt, hận không thể chính mình đi lên thay.

Mà Mã thẩm nhi thì một lòng một dạ bắt đầu bồi bổ cho Lâm Thanh Uyển, canh bổ ngày nào cũng có, còn đổi đa dạng nhiều món, bởi vậy Lâm Thanh Uyển được nếm không ít đồ ăn đặc trưng phía Nam.

Chuyện Điền Thúy Lan gả cho người ta Lâm Thanh Uyển có nghe nói, bao gồm gả rất xa đối phương là lão góa vợ nàng cũng biết. Chỉ là nàng không có đồng tình tâm đối với người nọ, nàng cũng âm thầm suy đoán không biết người Điền gia trải qua nội tâm tra tấn dạng gì mới bỏ được xử lý Điền Thúy Lan như vậy.

Điền gia phát sinh những chuyện gì Lâm Thanh Uyển không rõ ràng lắm, đương nhiên cũng không biết nam nhân trong mắt của nàng vẫn hàm hậu ngay thẳng đến tột cùng làm cái gì ở sau lưng nàng.

Cuối cùng vẫn là Hạ Đại Thành không cẩn thận lộ tiếng gió trước mặt nàng, Lâm Thanh Uyển làm đủ dạng truy hỏi, Dương Thiết Trụ mới thẳng thắn thành khẩn.

Kỳ thật Dương Thiết Trụ không làm cái gì, chỉ là tìm vài người hỗ trợ gia tăng mở rộng lời đồn đãi, sau đó chính là thấy lời đồn đãi khuếch tán ra không sai biệt lắm, nhờ người giúp hai nhà Mã, Cao đang khổ não không thôi suy nghĩ một cái biện pháp. Chung quy không ai muốn khuê nữ mình cứ mãi ở nhà như thế, biện pháp cưỡng bức này tuy rằng đơn giản nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.

Đương nhiên, Dương Thiết Trụ cũng đi tới nhà mấy trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn ngồi, không nói cái gì cả, chỉ nói mỗi việc Điền thẩm tử ngày ngày đi đập cửa nhà hắn, hắn bây giờ không dám đi ra cổng.

Tất cả cứ như vậy nước chảy thành sông, đương nhiên cũng nhờ trong đó có Điền thẩm tử tìm c.h.ế.t tìm sống.

Lâm Thanh Uyển sau khi biết chuyện này thay đổi rất nhiều, cho tới nay nam nhân trong mắt của nàng là loại người thực quang minh chính đại, không ngờ cũng biết dùng thủ đoạn. Đương nhiên đây là nói sau.

******

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến lúc thu hoạch vụ thu.

Bởi vì mấy nhà này không trồng trọt nên mọi người không cần quan tâm thu hoạch vụ thu. Nhưng nhà Dương nhị lão gia tử và Đại Cúc thì có, cho nên ba nàng dâu nhỏ tới hỗ trợ đều phải về nhà hỗ trợ thu hoạch vụ thu, không thể đến làm công.

Công việc trong nhà lại bắt đầu lu bù lên, không chỉ Mã thẩm nhi tới hỗ trợ, ngay cả Diêu thị đang nuôi con nhỏ cũng nhẫn tâm để Đản Đản cho hai vợ chồng Lâm Thanh Uyển trông, xắn tay áo đi hỗ trợ.

Hạ Lan Cúc nhà Dương thị mới mười một tuổi cũng đi phân xưởng giúp làm một ít việc, tuy rằng tay nhỏ không nhanh nhẹn, nhưng có thể làm một vài việc.

Đến khi thu hoạch vụ thu xong, ba vị nàng dâu kia quay lại, mọi người mới thanh nhàn một ít. Khi đó bọn họ cũng có ý định mời thêm mấy người, nhưng lại vừa lúc mọi người đều thu hoạch vụ thu, thứ hai không chọn được người thích hợp nên thôi.

Diêu thị để bụng việc này, chạy tới thương lượng với Lâm Thanh Uyển muốn nhận mẹ nàng tới làm.

Lâm Thanh Uyển thế mới biết thì ra cuộc sống nhà mẹ Diêu thị không tốt, cha Diêu thị mất mấy năm trước, mẹ Diêu thị chống đỡ nuôi con trai. Diêu thị chỉ có một ca ca, lại là một người sợ vợ. Tẩu tử Diêu thị không phải cái bớt lo, trong nhà có cái gì tốt đều chuyển về nhà mẹ đẻ, xoay đầu lại trách móc nặng nề mẹ chồng và nam nhân.

Diêu thị quản không được ca ca của mình, đối với hắn cũng oán trách lợi hại. Chung quy trong lòng nàng, ngươi ngay cả người vợ bất hiếu của ngươi mà còn không quản được, ai có thể quản được ngươi.

Nhưng đối với mẹ mình, Diêu thị lại đau lòng không thôi.

Bây giờ điều kiện trong nhà cũng khá, một nhà hai vợ chồng và ba đứa con ở. Diêu thị muốn tiếp mẹ mình tới ở với hai vợ chồng họ, bình thường không có việc gì nặng, chỉ là ở nhà trông coi đứa nhỏ, sau đó Diêu thị có thể rảnh tay mà làm những việc khác.

Lâm Thanh Uyển cảm thấy như vậy không tệ, không ai định ra quy củ khuê nữ không thể phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng nàng nghĩ chu toàn, đề nghị Diêu thị hỏi ý kiến Dương Thiết Căn một chút.

Diêu thị về nhà hỏi Dương Thiết Căn. Kỳ thật không hỏi nàng cũng biết nam nhân nàng nhất định sẽ đáp ứng, nhưng Diêu thị nghĩ tới nhị tẩu nói, giữa hai người phải tôn trọng lẫn nhau, cho nên trưng cầu ý kiến của hắn mới tốt.

Dương Thiết Căn nghe Diêu thị tính toán, cũng biết mẹ vợ là người thành thật bổn phận không gây chuyện, thực sảng khoái đáp ứng.

Hai người thương lượng xong, ngày hôm sau vội vàng đánh xe con la đi tiếp mẹ vợ.

Tẩu tử Diêu thị bên kia ước gì đuổi được cái bà già c.h.ế.t tiệt trong nhà đi, vô cùng cao hứng thu dọn đồ đạc cho Diêu thẩm tử đưa bà tới chỗ con gái ‘Hưởng phúc’.

Diêu thẩm tử trong lòng biết rõ nhà khuê nữ bây giờ sống náo nhiệt, lúc bà chăm sóc khuê nữ ở cữ, khuê nữ nói hết với bà. Biết hai vợ chồng con gái mình theo nhị ca nhị tẩu làm ăn, kiếm được không ít tiền.

Diêu thẩm tử là người thông minh, sau khi đi chăm sóc con ở cữ trở về Diêu thị tẩu tử hỏi bà, bà sẽ khóc than nghèo, nói khuê nữ sống cực khổ, ở riêng được phân hai mẫu đất, không nói cái gì khác. Bà không muốn khuê nữ vừa mới được sống khá hơn một chút, ca ca tẩu tử này đã tới cửa tống tiền. Diêu thẩm tử nhìn thấu đứa con trai con dâu này rồi, một cái uất ức hóa, một cái ma cà rồng.

Diêu thị lần trước nói muốn tiếp Diêu thẩm tử tới đó ở, Diêu thẩm tử sợ thêm phiền toái cho nhà khuê nữ, hơn nữa con rể không mở miệng. Nào nghĩ tới lần này con rể tự mình tới cửa tới đón bà, còn nói trong nhà nhân thủ không đủ, tiếp bà qua đó trông đứa nhỏ hộ, Diêu thẩm tử nhất thời không lưu luyến chút nào thu dọn đồ đạc đi tới nhà khuê nữ trông cháu ngoại.

Diêu thẩm tử làm người sạch sẽ cần mẫn, đến nhà Diêu thị trong ngoài ngoài đều thu thập gọn gàng. Hai tiểu nha đầu Nhị Nữu Tam Nữu rất thích bà ngoại, suốt ngày theo ra theo vào. Đản Đản, con trai bảo bối của Dương Thiết Căn cũng được Diêu thẩm tử chăm rất tốt, hai người lần này triệt để yên lòng chui đầu vào phân xưởng, không phải vừa làm việc vừa bận tâm trong nhà nữa.

Một bên khác, Dương gia thu hoạch vụ thu xong, mọi người đều mệt thoát một lớp da.

Nhưng Dương lão gia tử lại lộ ra tươi cười, bởi vì trải qua hai năm rèn luyện, lão Đại và lão Tứ làm đồng đã bắt đầu thuận tay rồi. Năm nay nhà bọn họ thu hoạch vụ thu, tuy rằng không kịp người khác, nhưng không bị kéo quá muộn.

Dương lão gia tử bây giờ hạ yêu cầu rất thấp, có thể làm việc đồng thông thuận là được.

Lúc người Dương gia thật vất vả mới được rảnh rỗi thì Dương đại tỷ lại về nhà mẹ đẻ. Lần này không phải dắt cả nhà đi về, mà là khóc trở về.

Hà thị ôm khuê nữ mình vừa hỏi mới biết được thì ra khuê nữ bị con rể đánh. Hà thị tại chỗ nổi trận lôi đình, kêu gào Lý Đống làm sao dám đánh khuê nữ của bà.

Tâm Dương lão gia tử tinh hơn lão bà kia nhiều, hỏi Dương đại tỷ đến cùng xảy ra chuyện gì.

Dương đại tỷ ấp úng nửa ngày mới nói thực ra Lý Đống lần này nói nhất định phải bỏ ả. Về phần tại sao bị đánh, là ả gây phiền toái cho nam nhân, người ta mới cho ả hai bàn tay.

Cái khác Dương đại tỷ không nói, người Dương gia chỉ tưởng đôi tình nhân giận dỗi đánh nhau. Hà thị không yên gọi lão Đại ở một bên đi thu thập Lý Đống, Dương lão gia không đồng ý cho Dương Thiết Xuyên đi.

Hà thị vẫn luôn là cái tính tình bá đạo, làm sao có thể chịu đựng con rể đánh con gái mình, ở mặt ngoài không chống chọi với ông, xoay người liền xui khiến Dương Thiết Xuyên đi xả giận cho Dương đại tỷ, Dương Thiết Xuyên không dây dưa nổi với lão mẹ đành phải đi nhà chồng Dương đại tỷ.

Dương đại tỷ gả tới thôn gọi là Lý gia thôn, cách thôn Lạc hạp không xa. Cũng không phải là thôn lớn giàu có gì, tương tự thôn Lạc Hạp thôi.

Nhà chồng Dương đại tỷ là Lý một hộ gia đình trong Lý gia thôn, nam nhân gọi Lý Đống, là lão Đại trong nhà, có một đệ đệ gọi Lý Hải, năm nay hai mươi, một người muội muội gọi Lý Tú Mai năm nay mười sáu. Cha mẹ chồng Dương Đại Muội đều là người thành thật, trong nhà không giàu có, chi phí sinh hoạt hằng ngày trông cậy vào mấy mẫu ruộng.

Mẹ chồng Dương đại tỷ mấy năm trước bị một trận bệnh nặng, dần dần làm nhà càng nghèo khó. Bán hai mẫu đất đi, chỉ còn lại mấy mẫu đất cằn, cuộc sống thường ngày phi thường kham khổ.

Mà Dương đại tỷ đâu, từ nhỏ lớn lên bên người Hà thị, học tập tính tình Hà thị đến toàn vẹn, nhưng ít nhất ả sẽ không lộ ngay ra mặt. Ngày thường trôi qua khá hòa thuận, ngoại trừ ả cách năm ba bữa thích về nhà mẹ đẻ tống tiền làm người bên ngoài nghị luận không tốt nghe, mặt khác chính là đối xử với Lý Đống, cha mẹ và đệ muội có chút cay nghiệt.

Nhưng mà dù gì cũng là người trên có mẹ chồng, mới đầu có thu liễm, đệ muội Lý Đống đều là đứa nhỏ thành thật, bình thường bị đại tẩu trách móc nặng nề chưa bao giờ nói, sợ đại ca khó xử, cha chồng là người thành thật ba gậy đánh không ra cái rắm. Người một nhà đều nhường ả, sau khi gả tới đây thời gian dài, Dương đại tỷ khí diễm dần dần lớn lối. Lại thấy mẹ chồng thường ngày luôn phải xem bệnh uống thuốc, ngại bà lãng phí tiền bạc, ngay cả phụng dưỡng cũng không muốn, đều ném cho Lý Tú Mai làm.

Điều này cũng coi như xong, nông dân cưới người vợ nào có dễ dàng, trong nhà lại nghèo đến bây giờ hôn sự lão nhị còn chưa có tin tức, hơn nữa Dương Đại Muội gả lại đây cái bụng không chịu thua kém, sinh hai cháu trai một cháu gái. Người một nhà phúc hậu niệm những điều này đều chịu đựng nhịn ả, khiến Dương đại tỷ càng tác uy tác phúc cưỡi đầu cưỡi cổ cả nhà.

Bình thường gập ghềnh cũng coi như xong, Dương Đại Tỷ lần này ngay cả hôn sự em gái chồng cũng nhúng tay.

Tuy nói trưởng tẩu như mẹ, nhưng ngươi làm chuyện có thể lấy ra nói cũng được, mấu chốt Dương đại tỷ làm một việc mà không phải là người có thể làm.

Ả giấu cả nhà Lý lão hán, đính hôn sự cho Lý Tú Mai. Đính người ta cho một người con trai ngốc của một già giàu, ngay cả sinh kim cũng thu, thu hai mươi lượng sính kim.

Lần này nháo lớn, người nhà Lý lão hán thành thật như thế nào cũng không chịu được ngươi mang khuê nữ đi bán. Gả cho kẻ ngốc, đây chính là chuyện cả đời. Lần này xem ra thù mới hận cũ cộng lại, hán tử Lý Đống kia vẫn thành thật rốt cuộc bùng nổ, mở miệng nói là bỏ vợ.

Dương đại tỷ nhảy cẫng không thuận theo, trở mặt Lý Đống, Lý Đống cho ả hai cái tát, ả khóc sướt mướt tìm người nhà mẹ đẻ đến làm chủ.

Dương Thiết Xuyên vốn ôm ý niệm đến xả giận cho muội muội, ai biết vừa đến Lý gia, còn chưa kịp mở miệng, người đi bên cạnh đã nói ngọn nguồn chuyện của Lý gia, nói xong còn đuổi hắn cút đi. Nói Lý gia thôn bọn họ không dung được phụ nữ ác độc như vậy, nếu ngươi tới đập phá, ngươi chịu khó lấy cái gì đó mà che mặt, cẩn thận chân trước vừa vào, chân sau đã bị đánh văng ra ngoài.

Thôn Lý gia không giống thôn Lạc Hạp, Thôn Lạc Hạp nhiều họ cư ngụ, Lý gia thôn thì là chung một họ, trong thôn chủ yếu là họ Lý. Mỗi nhà trong thôn đều có quan hệ thân thích, thôn như vậy cực kỳ đoàn kết, đặc biệt là với bên ngoài.

Đó là đánh một người trong thôn, thì người cả thôn lên đùa với mạng của ngươi.

Dương đại tỷ bình thường tác uy tác phúc trong thôn Lý gia, nhà Lý gia làm người thiện lương bổn phận, không so đo với ả, cũng sợ nói ra mất mặt, luôn luôn che giấu giúp ả. Dương đại tỷ đâu, biết làm người hơn Hà thị, ít nhất hiểu được thu liễm ở trước mặt người ngoài. Cho nên người ngoài có ấn tượng không tốt với ả, nhưng cũng không phải quá xấu.

Nhưng chuyện lần này nháo lớn, ngay cả lý chính kiêm tộc trưởng Lý thị đều biết, nghe nói Dương đại tỷ làm hỏng cô nương nhà Lý thị, lại nghe người Lý gia nói Dương đại tỷ mấy năm nay ở nhà làm những gì. Mắng nam nhân nhà Lý lão hán là mấy kẻ bất lực, sau đó tự mình lên tiếng loại phụ nữ này nhất định phải bỏ.

Dương Thiết Xuyên mang theo hưu thư Dương đại tỷ trở về.

Lần này thật sự khóc không ra nước mắt, đừng nói đi xả giận, Dương Thiết Xuyên thiếu chút nữa bị người đánh. Nói loại gia đình gì mà lại sinh ra một cái khuê nữ gả đi ra tai họa người như vậy, làm ca ca này cũng không phải thứ tốt gì. May mà có người già ra mặt cản lại, Dương Thiết Xuyên mới không bị đánh. Một phong hưu thư nhét vào tay hắn, đuổi hắn ra khỏi Lý gia thôn, nói lần sau còn dám đến, gặp một lần đánh một lần.

Dương Thiết Xuyên ỉu xìu về nhà, kể lại đầu đuôi sự tình.

Hà thị tại chỗ ngất đi, người nhà sợ tới mức ấn huyệt nhân trung, bấm mấy lần mới tỉnh lại.

Hà thị tỉnh lại bắt đầu khóc, khóc tới mức gọi là thương tâm muốn chết. Dương đại tỷ cũng khóc, khóc như c.h.ế.t mẹ.

Bây giờ mới biết khóc ư, chậm rồi! Quả thật bây giờ có khóc thế nào cũng chậm rồi, tộc trưởng nhà người ta lên tiếng nhất định phải bỏ, cho dù cầu được Lý Đống mềm lòng cũng vô dụng, Dương đại tỷ chính thức thành một kẻ bị chồng ruồng bỏ, bị hưu về nhà mẹ đẻ.

Bên này khóc hôn thiên ám địa, Vương thị trở lại ở sau nhà thiếu chút nữa cười sốc hông. Gọi ngươi đắc ý này, gọi ngươi kiêu ngạo này, gọi ngươi trước đây cưỡi trên đầu lão nương tác uy tác phúc này! Lần này bị hưu về, lão nương bày sắc mặt cho mà nhìn!

Vương thị quả thật làm được, ngày hôm sau sai Dương đại tỷ đi làm việc. Hiện tại thu hoạch vụ thu xong rồi, trong nhà không có việc gì làm, chỉ là nấu cơm, cho gà ăn, quét tước sân nhà thôi.

Dương đại tỷ không muốn làm, không được, ngươi là kẻ bị hưu về nhà mẹ đẻ ăn không ngồi rồi, không làm việc, được thôi, vậy ngươi đừng ăn cơm.

Dương đại tỷ nháo như thế nào cũng không được, Hà thị ra mặt cũng không được.

Vương thị cũng tuyệt, ngươi không làm, được, ta cũng không làm, mọi người đều không làm. Còn lôi kéo vợ Dương Học Chương không làm, Hà thị sai nam nhân đi trấn trên làm công, không cho đi, nếu không làm việc mà được ăn cơm, mọi người đều không làm.

Phùng thị, vợ của Dương Học Chương gả lại đây lâu như vậy, cũng thăm dò rõ ràng bản tính người nhà này. Bình thường nịnh bợ mẹ chồng, không đắc tội đại tẩu. Vừa vặn nàng làm việc cũng mệt mỏi, nương vào cớ Vương thị cũng không làm, còn bày ra vẻ mặt đại tẩu uy h.i.ế.p không cho ta làm, không đắc tội ai, mà chính nàng cũng được thanh nhàn.

Dương đại tỷ đành phải rưng rưng cắn răng đi làm việc.

Ván thứ nhất, Vương thị thắng. Nhưng lấy đầu óc của Vương thị, đối phó Dương đại tỷ như vậy vẫn có chút mệt. Đương nhiên Vương thị có ưu thế, ưu thế chính là trưởng tẩu như mẹ, có nam nhân ở sau lưng chống, quan trọng nhất chính là Vương thị người này không da không mặt mũi, cho nên so sánh lực lượng hai người là ngang nhau.

Loading...